Trong Thiên Phạt Chi Sâm, thú vương đã quen ăn nói thô tục, hiện giờ vì để cho Cố Nhược Vân lưu lại ấn tượng tốt, cho nên ra vẻ văn hoa cầu kỳ, nhưng mà giọng nói thô thiển không phù hợp để nói những lời văn vẻ, nghe như thế nào đều cảm thấy kỳ quái.
Tầm mắt Cố Nhược Vân dừng trên khăn tay màu hồng phấn trong tay thú vương, khóe miệng hung hăng co giật một chút.
Tốn không ít đồng vàng?
Khăn tay này không phải hắn đoạt lấy sao?
Đúng rồi, giống như còn cướp của người bán hàng rong đáng thương mười đồng vàng....
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ nhún vai, tính mở miệng nói chuyện, tại một khắc này, một âm thanh âm trầm khắc nghiệt từ đám người truyền tới: " Vừa rồi nghe dân chúng nói, có người ban ngày lại đi cướp bóc, ta vốn đang nghi hoặc là ai làm càn, không nghĩ tới sẽ là ngươi! Niệm Dạ! Ta không nghĩ ngươi thế nhưng chạy thoát khỏi biển lửa! Bất quá, loại người đã chết đi một lần thế nào lại không biết quý trọng sinh mạng? Nếu ta là ngươi, đã sớm trốn rất xa, mặt mũi nào đến Chủ Thành?"
Nghe lời nói này, khóe môi Cố Nhược Vân nâng lên nụ cười, tầm nhìn xuyên qua đám người, dừng trên người nam tử trung niên đang đi đến.
" Lam Chước."
Lam gia chủ, Lam Chước!
Nàng không có quên, gia hỏa này tín nhiệm Bạch Âm, càng là cấu kết giúp đỡ Bạch Âm hại nàng.
Nhưng mà hiện tại đối với Cố Nhược Vân mà nói, trừ khi là cường giả Đệ Nhất thành, còn những người khác nàng không để trong mắt.
" Niệm Dạ, ngươi xúc phạm sứ giả Hồng Liên lãnh địa, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót?"
Thoáng nhìn thấy biểu tình Cố Nhược Vân không cho là đúng, trong lòng Lam Chước lửa giận càng sâu.
Trước đó không lâu, hắn ở Dược Phủ đã chịu ủy khuất, sau khi trở lại Lam gia, thái độ phụ thân đối với hắn cũng không vừa lòng, việc này làm cho kiêu ngạo của hắn từ trước đến nay sao có thể chịu được?
Nhưng hôm nay, một tiểu nha đầu không co thanh danh gì cũng dám coi thường hắn!
Nàng cho rằng nàng là Cố Nhược Vân sao?
Cho dù đều là họ Cố, thực lực cùng thiên phú lại kém rất xa.
Lam Chước không dám trêu chọc người Dược Phủ, nhưng
cái nha đầu trước mắt này, bản thân hắn vẫn có thể xử lý được!
" Niệm Dạ?"
Thú vương sờ sờ cái ót của mình, nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng không phải gọi là Cố Nhược Vân sao? Vì sao gia hỏa đáng ghét kia lại gọi nàng là Niệm Dạ?
Thú vương là người có tế bào đơn giản lại nghĩ không ra vấn đề phức tạp như vậy, hắn dứt khoát cũng không nghĩ nữa, con mắt hơi hơi nheo lại nhìn về phía Lam Chước, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
" Cút ngay!"
Tiếng quát này, trung khí mười phần! Lam Chước cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Tức khắc trong lòng hắn tràn đầy ngạc nhiên, chậm rãi bình phục hơi thở, sắc mặt mới trầm xuống.
Thực lực người nam nhân này thoạt nhìn không đơn giản! Ít nhất là trên hắn! Khó trách Cố Nhược Vân lại có lá gan lớn dám can đảm đến Chủ Thành, nguyên lại là dựa vào quên biết mập mạp này.
Đáng tiếc, cường giả Lam gia đông đảo, chẳng sợ thực lực mập mạp này cường đại, cũng không có khả năng so với nhiều cao thủ Lam gia.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lam Chước thật ra ổn định rất nhiều: " Niệm Dạ, lúc trước ngươi câu dẫn lĩnh chủ Hồng Liên lãnh địa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có mục tiêu khác! Bất qua ánh mắt ngươi một lần lại một lần sai, nam nhân lớn lên có dung mạo xấu như vậy, khẩu vị của ngươi sao? Ta khuyên ngươi cùng ta trở về nhận lỗi với Bạch Âm sứ giả, nếu không ai cũng đừng mong cứu được ngươi!"
Cả đời này, thú vương hận nhất là có người nói hắn lớn lên xấu!
Hắn cảm thấy bản thân là một loại phong lưu phóng khoáng, nam nhân anh tuấn tiêu sái sao lớn lên có thể xấu?
Cho nên, thú vương phẫn nộ rồi, hậu quả thực nghiêm trọng!