" Lão gia chủ, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề boăn khoăn, không sai, Cố Nhược Vân chính xác là một luyện đan sư, người Phong Cốc cũng cố ý muốn mượn sức nàng, nhưng theo ta được biết, nàng lại cự tuyệt Phong Cốc, hơn nữa còn làm cho đại tiểu thư Phong Cốc cùng một cường giả mất mặt xấu hổ trước mọi người! Ta không cho rằng Phong Cốc cùng nàng sẽ có quan hệ tốt! Đương nhiên, thực lực Cố Nhược Vân rất mạnh, nếu phải đối phó nàng, vậy cần thiết nhổ cỏ tận gốc, quyết không để cho nàng có cơ hội phát triển,"
Đáy mắt đại trưởng lão hiện lên một tia âm ngoan, khoa tay múa chân cho động tác chém đầu.
Năm đó, phụ thân lão gia chủ đem Lam gia phó thác cho lão gia chủ, mọi người đều lo lắng lão gia chủ tính tình quá mức yếu đuối, cho nên mới để lại trưởng lão đoàn này, hơn nữa lệnh cho đại trưởng lão phụ ta lão gia chủ.
Hiện tại, trong Lam gia không sợ mạnh nhất là lão gia chủ, nhưng những trưởng lão trong đoàn chỉ nghe theo một người là đại trưởng lão. Cũng gián tiếp biểu hiện đại trưởng lão trong Lam gia nói một không ai dám nói hai.
" Đại trưởng lão......."
Nhìn đến lão gia chủ còn muốn tiếp tục nói chuyện, đại trưởng lão liền trầm giọng đánh gãy lời hắn: " Ta biết tính tình Lam Chước vẫn làm ngươi không vui, ngươi cảm thấy hắn quá mức tham lam, thậm chí làm người không từ thủ đoạn! Chính là, Lam Chước dù sao hiện giờ cũng là huyết mạch duy nhất, cũng là người duy nhất có thể kế thừa Lam gia! Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn đem hy vọng đặt trên người Lam Ca? Phế vật Lam Ca kia không dùng được, nếu hắn trở thành gia chủ Lam gia, đó là lúc Lam gia bị hủy diệt!"
Năm đó, Lam Ca vì không muốn bại lộ thân phận chính mình là bán thú nhân, vẫn luôn che giấu thực lực của mình, cũng làm cho mọi người xem hắn là phế vật! Đáng tiếc, lão gia chủ vốn định bồi dưỡng hắn, cũng không quản sự phản đối của trưởng lão đoàn! Vì để cho Lam Ca được an bình, mới đưa hắn ra khỏi Lam gia.
" Hơn nữa," đại trưởng lão thoáng nhìn lão gia chủ đang trầm mặc,
tiếp tục nói: " Ta nghe nói Cố Nhược Vân là người có thù tất báo! Lam Chước đã đắc tội nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ bỏ qua Lam Chước? Nếu ngươi không nghĩ đứa con trai này cũng bỏ ngươi mà đi, vậy ngươi cũng chỉ có thể đồng ý quyết định của chúng ta!"
Lão gia chủ thân mình run lên, nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ đến lúc hắn lần nữa mở đôi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết.
" Ta hiểu được, vậy cứ theo các ngươi nói mà làm."
Vì Lam gia! Chỉ sợ trong lòng hắn có nhiều điều không muốn, cũng chỉ có thể tán thành quyết định của đại trưởng lão!
Nghĩ vậy, lão gia chủ thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: " Ta mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước, sự tình tiếp theo các ngươi cứ tự mình quyết định, ta không nghĩ tham dự, cũng đừng tới hỏi ý kiến ta, ta già rồi, về sau cũng không quản nổi Lam gia, chỉ hy vọng Lam gia sẽ không bị hủy trong tay Lam Chước."
Nói xong lời này, bước chân hắn lảo đảo hướng phía ngoài mà đi.
Bóng dáng hắn có chút lam lũ, tựa hồ nháy mắt lại già thêm mấy chục tuổi.
" Xem ra, lão tổ tông để đại trưởng lão đảm nhiệm quản lý trưởng lão đoàn cũng có đạo lý," Một trưởng lão đoàn nhìn bóng dáng lão gia chủ rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, " Bằng vào tính tình gia chủ yếu đuối sợ phiền phức này, sao có thể làm Lam gia phát dương quang đại*? Nếu không có đại trưởng lão, nói không chừng lão già này liền đem Lam gia giao cho tiểu súc sinh Lam Ca kia! Lúc đó, Lam gia có cái gì gọi là tư thế?
(*phát dương quang đại: phát triển, vinh quang)
" Không tồi, vẫn là đại trưởng lão quyết định tương đối chính xác! Ta cũng cho rằng Cố Nhược Vân cần phải chết! Chỉ có nàng đã chết, thần khí mới có thể đến trong tay chúng ta! Nếu lão gia chủ cứ chậm rãi nghĩ cách, Lam gia chúng ta cả đời này cũng đừng nghĩ tiến thêm một bước."