Hiện giờ đại trưởng lão cũng không có nghĩ đến, đúng là Hồng Liên lĩnh chủ đang trên đường đi tới Chủ Thành, mà một khi hắn tới Chủ Thành liền sẽ là ngày tận thế của Lam gia.....
Đèn được thắp sáng rực rỡ.
Trên đoạn đường trước cửa Dược Phủ, trở thành một mảnh náo nhiệt phồn vinh, vô số xe ngựa xa hoa dừng lại, trước cửa lớn đông đúc, thậm chí một người cũng không thể lọt qua.
Tương tự cũng có không ít cường giả từ hư không đáp xuống, đứng trước cửa Dược Phủ.
Nhìn những nhóm cường giả tiến đến Dược Phủ, toàn bộ người Chủ Thành đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Võ Đế tề tụ!
Hiện tại trên đại lục, trừ bỏ người Dược Phủ, còn ai có thể kêu gọi lực lượng như vậy?
Không tự chủ được, những dân chúng không được mời đến Dược Phủ, đáy lòng bất giác sinh ra một loại tình cảm hâm mộ, đôi mắt không chớp nhìn những cường giả bước vào Dược Phủ.
Sau khi cường giả tiến vào đại sảnh, tiếp đến nhìn thấy một bộ thanh y đứng đó.
Một thân thanh y, giống như tùng trúc thẳng tắp mà yên tĩnh, nữ tử lớn lên cực kỳ thanh lệ, phảng phất đến tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thanh lãnh có chứa khí thế, làm người vừa đến đại sảnh đã cảm nhận được không khí áp lực, thoáng thấy độ ấm xung quanh cũng giảm đi vài phần.
Mà bên người thanh y nữ tử,một tiểu hài tử ước chừng khoảng năm sáu tuổi đang chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn khắp nơi, trên khuôn mặt phấn nộn mang theo nụ cười tủm tỉm, chính là hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng làm mọi người kỳ quái chính là tiểu hài tử này không chỉ cả người mặc một bộ hồng* y, ngay cả mặt mày đều đỏ tươi đẹp đẽ, đỏ giống như huyết hoa nở rộ, lộ ra tàn nhẫn cùng âm lãnh, làm người hít thở không thông.
(*hồng: đỏ)
Bất quá.........
Không phải người Dược Phủ nói mời bọn họ tham gia yến hội sao?
Vậy yến hội đâu?
Mọi người phục hồi tinh thần lại, trong giây lát liền phát hiện vấn đề này, chẳng lẽ Dược Phủ gọi bọn họ
tới, mà cái gì đều không có chuẩn bị?
" Người tới cũng không sai biệt lắm," Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, mặt mày thanh lãnh nói, " nhưng mà...còn thiếu vài người! Chờ sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, ta lại tuyên bố một việc!"
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân cũng không có thêm bất cứ động tác gì, thậm chí cũng chưa từng tiếp đón khách nhân đường xa ngồi xuống.
Cảm nhận được lạnh nhạt của nàng, tất cả mọi người không nhịn được hai mặt nhìn nhau, trong lòng nảy lên không biết Cố Nhược Vân tìm bọn họ tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nhưng mà, cho dù trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, lại không có ai dám can đảm nói ra.
" Ha ha, Cố nha đầu, chúng ta không có tới trễ đi?"
Bỗng nhiên, một tiếng cười to sang sảng từ ngoài cửa truyền vào.
Sau khi nghe thấy tiếng cười kia, mặt mày thanh lãnh của Cố Nhược Vân cuối cùng xuất hiện một chút ý cười, nói: " Giang lão, rốt cuộc ngươi cũng tới, ta chờ cũng thật lâu."
" Ha ha, vừa rồi ta cùng Giang lão có một chút việc nên trì hoãn cho nên đến chậm, để bồi tội, chờ lần sau ta cùng Giang lão mời ngươi làm khách, như thế nào?"
Nói lời này chính là Cổ lão, mặt hắn mang mỉm cười, cùng Giang lão sang sảng nói bất đồng, âm thanh hắn rõ ràng mang theo ôn hòa trầm ổn.
" Được!"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: " chờ sau khi ta xử lý xong mọi việc, tự nhiên sẽ tiếp nhận lời mời của các ngươi, hiện tại các ngươi trước ngồi xuống đi, Vệ Y Y, châm trà cho hai vị này."
Giang lão cùng Cổ lão cũng không khách khí, cười ha ha hai tiếng liền đi tới chỗ ngồi phía trên.