Nam nhân tinh tế nhấm nháp hương vị của nàng, tay cũng bắt đầu không thành thật, từ cổ lại dời xuống phía dưới, cái tay kia chuyển qua trên bụng nàng, đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh bắt được.
Tiếp theo sau đó, nữ tử đang nhắm mắt bỗng nhiên lại mở mắt, khóe môi nâng một tia cười nhạt.
" Tiểu Dạ, ngươi khi nào thì bắt đầu trở nên hạ lưu như vậy?"
Nam tử kia bị Cố Nhược Vân nhìn thì cười khẽ, đôi con ngươi màu đỏ giờ phút này hàm chứa ý cười thâm tình, tươi cười kia sáng lạn như ánh mặt trời, xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ.
Cho dù nhận thức gia hỏa này nhiều năm như vậy, Cố Nhược Vân vẫn bị dung mạo của hắn làm cho kinh diễm thật sâu.
Một nam nhân đẹp đến trình độ này, thật sự thế gian cũng hiếm có.
" Ta chỉ muốn biết, ngươi sẽ giả bộ ngủ đến khi nào?"
Hắn cười thực đẹp, đẹp đến nỗi làm tim người đập thình thịch, lại thủy chung chỉ đối với một người mà cười như vậy.
Không sai, từ khi thời điểm Thiên Bắc Dạ xuất hiện, Cố Nhược Vân đã cảm nhận được, bằng không hắn cũng sẽ không có khả năng thuận lợi tiến vào phòng nàng. đương nhiên, Cố Nhược Vân không biết chính là, chỉ sợ nàng có đóng cửa trận pháp, lấy thực lực của Thiên Bắc Dạ chỉ cần cho hắn thời gian, sớm muộn gì cũng có thể ra được.
" Ta cũng muốn biết, ngươi thừa dịp ta ngủ sẽ làm cái gì." Cố Nhược Vân nhún nhún vai, cười khẽ nhìn phía nam nhân tuyệt mỹ.
Nam nhân nâng môi cười, con ngươi màu đỏ nhìn nữ tử trên giường thật sâu, tươi cừi bên môi lại càng sâu.
" Vân nhi, ta đã trở về."
Một tiếng thâm tình " ta đã trở về này", trái tim Cố Nhược Vân đột nhiên đập mạnh, nàng rốt cuộc không nhịn được trực tiếp nhảy vào cái ôm của Thiên Bắc Dạ, gắt gao ôm hắn, muốn đem nhớ nhung trong thời gian qua phát tiết ra.
" Tiểu Dạ...."
Âm thanh của nàng đã không còn lạnh nhạt như khi đối mặt với những người khác, mà là tràn
ngập mềm mại, chứa đựng yêu thương nồng đậm.
Dung nhan tuyệt mỹ Thiên Bắc Dạ nhu hòa xuống, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, tiếp theo cúi người hôn lên đôi môi mà hắn tưởng nhớ ngày đêm....
Môi nàng, vẫn mềm mại như trước kia, mang theo hơi thở duy nhất làm hắn mê muội.
Có lẽ, cả đời này, có thể dễ dàng lay động lòng hắn, cũng chỉ có nữ tử này!
Một cái hôn của nàng, một câu nói, một cái nhăn mày, đều có thể làm tim hắn đập thình thịch. Trừ nàng ra, trong lòng hắn đã không thêm chứa thêm ai khác....
" Vân nhi."
Thật lâu sau, Thiên Bắc Dạ mới buông môi Cố Nhược Vân ra, chỉ là đáy mắt thâm tình vẫn không giảm, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên tươi cười làm người trầm mê: " Chờ chúng ta tìm được mẫu thân ngươi, ngươi gả cho ta, được không?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu, bên môi hiện ra một tia cười: " Được."
Đây là lúc trước, nàng đã từng hứa hẹn với hắn.
" Chờ một nhà chúng ta đoàn tụ, chúng ta liền thành thân."
Thiên Bắc Dạ lại lần nữa đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, tươi cười tuyệt mỹ kia làm thiên địa đều thần sắc ảm đạm: " Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm được mẫu thân đại nhân, lúc đó ngươi sẽ an tâm gả cho ta, đúng rồi lúc trước, sự việc bị nhạc phụ quấy rối, cho nên chúng ta có hay không....."
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, mới đột nhiên nhớ lại sự việc của Thiên Bắc Dạ.
Lúc trước, ở trong Ly Phong quốc, nàng đã đáp ứng đem chính mình giao cho Thiên Bắc Dạ, kết quả không nghĩ tới phụ thân vừa vặn tới tìm nàng, cho nên Thiên Bắc Dạ đang ở thời khắc mấu chốt, cứ như vậy bị phụ thân quấy rối....