Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Người quen 6


trước sau

" Ta tên Cố Nhược Vân, hắn là nam nhân của ta, tên Thiên Bắc Dạ." Sau khi Cố Nhược Vân tự giới thiệu, liền chỉ về hướng Thiên Bắc Dạ, âm thanh nàng trước sau vẫn nhàn nhạt, không hỗn loạn cũng không có cảm tình gì.

" Cố cô nương, Thiên Bắc ông tử, vậy các ngươi đi với ta, người Mị tông đều ở phía trước cũng không xa, các ngươi yên tâm, có chúng ta ở chỗ này, linh thú tuyệt đối không tổn thương các ngươi được."

Dung Nguyệt cười cười, nói xong lời này, xoay người hướng phía sau bụi cỏ mà đi.

" Vân nhi," Thiên Bắc Dạ nhìn phương hướng Dung Nguyệt rời đi, nói, " Vì sao ngươi lựa chọn đồng hành cùng các nàng?"

Không biết vì sao, những nữ nhân Mị tông đó cho hắn một loại cảm giác rất không thoải mái, làm cho hắn cũng không muốn liếc nhìn một cái.

Cố Nhược Vân cười cười: " Ta chỉ muốn biết, người Mị tông vì sao muốn giúp Dạ Nặc? Ta không tin Mị tông là loại giúp người là niềm vui như vậy! Cho nên, chúng ta theo họ đi một chuyến để xem thế nào?"

Nàng chỉ muốn biết rốt cuộc người Mị tông muốn làm cái gì, nếu không đem chuyện này làm rõ ràng, chỉ sợ từ nay về sau Dạ Nặc sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Hiện tại, nàng mới có quyết định này.

Ngoài rừng cây, Dung Nguyệt dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn phương hướng đám người Dạ Nặc đi tới, trong mắt hiện lên ánh sáng không dễ dàng phát hiện.

" Dung Nguyệt sư tỷ."

Nhìn thấy thân ảnh Dung Nguyệt tiến đến, các đệ tử Mị tông đều có phản ứng, vội vàng đi lên vây chung quanh, tiếp đến nhìn thấy mấy người Cố Nhược Vân đi theo phía sau, không nhịn được sửng sốt một chút.

" Là các ngươi!"

Một người rõ ràng nhận ra hai người Cố Nhược Vân, trên mặt tức khắc nhiễm một tầng phẫn nộ, nói: " Dung Nguyệt sư tỷ, chính là bọn họ, chính là hai người đả thương Ngọ Mị Nhi!"

Khi nói lời này, ánh mắt đệ tử Mị tông kia nhìn chằm chằm Thiên Bắ Dạ, lửa giận ngập trời như thế nào cũng không che giấu được kinh diễm trong mắt.

Không thể không nói, nam nhân này lớn lên thật đúng là tuyệt mỹ, nếu có được hắn mà nói
cuộc đời này chết cũng không hối hận.

Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng mày, không thể không nói đúng là oan gia ngõ hẹp, trong đám đệ tử Mị tông này có mấy người đã thấy nàng ngoài cánh cửa không gian.

" Tuyết Linh, không được vô lễ!" trong mắt Dung Nguyệt hiện lên tia sáng, tức giận quát lớn nói, " Hai vị này là khách của Mị tông chúng ta! Cũng là người mà Dạ Nặc đệ đệ muốn tìm cho tới nay, không cho phép các ngươi đối đãi bọn họ như thế!"

Cho dù thân hình Dung Nguyệt yểu điệu, nhưng trong lúc nói chuyện thật ra có một loại cảm giác không giận mà uy, cũng có thể nhìn ra địa vị của Dung Nguyệt trong Mị tông hẳn là không thấp.

Đệ tử tên Tuyết Linh kia đem lời nói nuốt xuống, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

" Cố bảo tiêu, ngươi cùng người Mị tông từng có mâu thuẫn?" Dạ Nặc tiến đến bên người Cố Nhược Vân, tò mò hỏi.

Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày: " lúc trước bên ngoài cánh cửa không gian, một đệ tử Mị tông muốn câu dẫn Tiểu Dạ, cho nên Tiểu Dạ đem kinh mạch của nàng cắt nát."

Bởi vì đối phương muốn câu dẫn hắn, cho nên hắn liền đem đối phương phế đi?

Dạ Nặc hung hăng hít một ngụm khí lạnh, gia hỏa này thật đúng là đủ tàn nhẫn! Xem ra chính mình muốn cưới Cố bảo tiêu, nhất định phải qua một ải của hắn mới được.

Nghĩ đến đây, con ngươi Dạ Nặc lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.

" Hôm nay sắc trời không còn sớm, chúng ta ở chỗ này dựng trại nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục xuất phát." Dung Nguyệt mềm nhẹ cười, tươi cười kia giống như gió xuân phất qua, " Dạ Nặc, đêm nay ngươi ngủ cùng ta đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện