Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Tái ngộ Lâm gia 1


trước sau

" Ha ha," Bạch Trung Thiên cười ha ha hai tiếng, đi đến bên người Cố Nhược Vân, nói: " Nha đầu, tuy rằng ta cũng lão nhân này tranh đấu nhiều năm như vậy, nhưng không thể không bội phục thiên phú của hắn! Xác thật so với ta mạnh hơn rất nhiều, bất quá hiện tại nha đầu ngươi đã giúp vi sư tranh thắng, đi, hiện tại chúng ta liền đi phủ đệ của lão nhân ôn chuyện."

Một năm trước, hắn đi Bắc Tạp lãnh địa tìm Cố Nhược Vân, kết quả ngay lúc đó Cố Nhược Vân bế quan tu luyện, hắn chỉ có thể đi không một chuyến, không nghĩ tưới từ lần phân biệt đó đến nay đã gần hai năm.

Thầy trò bọn họ, cũng gần hai năm không có gặp nhau.

" Được," Cố Nhược Vân không cự tuyệt lời đề nghị của lão gia hỏa, nhìn về đám người bên ngoài, nói, " Dạ Nặc, chúng ta đi thôi."

Nghe vậy, Dạ Nặc xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Cố Nhược Vân, đôi mắt kia của hắn sáng lấp lánh sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.

Quả nhiên không hổ là Cố bảo tiêu của hắn, những người đó muốn nịnh bợ cường giả đều hướng nàng nhận thua, xem ra năm đó chính mình vẫn là có ánh mắt rất tốt, đào ra một khối tài bảo như vậy.

( ý là những người đó nịnh bợ cường giả, mà cường giả thua nàng, thì những người nịnh bợ đó cũng thua nàng)

" Nha đầu, đây là đệ đệ của ngươi sao?" ánh mắt Bạch Trung Thiên nhìn Dạ Nặc đi đến bên người Cố Nhược Vân, có chút kinh ngặc nói, " Khi nào thì ngươi là nhiều ra thêm một cái đệ đệ?"

Đệ đệ?

Vừa nghe lời này, Dạ Nặc liền nổi trận lôi đình, đôi tay hắn chống nạnh, cao ngạo nói: " Tiểu gia mới không phải đệ đệ nàng, tiểu gia là tiểu tướng công!"

Dù sao, mấy năm trước hắn cũng đã quyết định phải đem Cố Nhược Vân cưới về nhà! Như vậy mỗi ngày nàng mới có thể bồi hắn chơi! Bất quả bởi vì bên người Cố Nhược Vân đã có một cái Thiên Bắc Dạ, cho nên hắn liền biết lui mà tiến chỉ cần vị trí tiểu tướng công cạnh nàng.

" Nha đầu, đây là có chuyện gì?" Bạch Trung Thiên mê mang nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghi hoặc hỏi.

Nha đầu này không phải có vị hôn
phu sao? Tiểu tử kia là tình huống như thế nào?

Cố Nhược Vân nhún nhún vai, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: " Hắn là bằng hữu ta kết giao mấy năm trước, không nghĩ tới trong Đệ Nhất thành lại gặp được hắn, cho nên ta liền đem hắn theo. Những lời hắn nói.... Lời của hài tử không cần để ý, không có chuyện gì."

Dạ Nặc bĩu môi, tựa hồ rất bất mãn với lời nói Cố Nhược Vân, chẳng qua mặc kệ nàng nói cái gì, đều không thay đổi được nguyện ước ban đầu của mình!

" Các ngươi đều theo ta đi thôi," Vô Ngần đại sư không còn vẻ mặt lạnh nhạt như lúc đầu, nhưng khi hướng về Bạch Trung Thiên thì như cũ sắc mặt vẫn không tốt, " Lão gia hỏa, hôm nào chúng tỷ thí lại một lần, lúc đó không cho phép ngươi sau lưng tìm hậu viện!"

Hiện tại, hắn xem như bị lão gia hỏa này làm cho lọt hố.

Mọi người đều biết, bản lĩnh của đồ đệ không thể siêu việt hơn sư phụ! Cho nên, đương nhiên khi nghe nha đầu này là đồ đệ Bạch Trung Thiên, hắn liền thả lỏng cảnh giác, ai có thể nghĩ đến một bước sa chân cả đời hối hận.

Bạch Trung Thiên tràn đầy khinh thường nhìn lại: " tiếp tục so với ngươi? Ngươi cho ta ngốc à? Hiện tại ngươi đã là người hầu, ta vì cái gì muốn tỷ thí với ngươi?"

" Ngươi......" Vô Ngần đại sư tức đến nỗi thiếu chút nữa phát điên, quả nhiên hắn không thể cùng lão già này nói chuyện, bằng không sớm muộn gì cũng bị tức chết.

" Đi thôi."

Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, từ bên người Bạch Trung Thiên vòng qua hướng phía ngoài đám người mà đi.

Sau khi mấy người rời đi, toàn bộ quảng trường an tĩnh được vài giây, tiếp theo lại bùng nổ oanh động.

" Nàng kia có lai lịch gì? Thế nhưng cũng giống Vô Ngần đại sư luyện chế đan dược, càng quan trọng hơn là nàng trẻ tuổi hơn Vô Ngần đại sư!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện