Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Tái ngộ Lâm gia 4


trước sau

Khoa tay múa chân làm động tác chém đầu, trong mắt nam tử áo xanh càng thêm âm trầm, cả người tràn ngập sát khí.

Hắn không là gì được Vô Ngần lão nhân, lẽ nào không làm gì được một tiểu nha đầu? Chờ sau khi nàng rời núi này, cũng sẽ là ngày chết của nàng! Nàng dám can đảm đối nghịch Lâm gia bọn họ nhất định phải trả giá đại giới!

" Nha đầu, ngươi cùng Lâm gia có thù oán?"

" Đâu chỉ có thù oán," Bạch Trung Thiên hừ hừ " Mà chính là không đội trời chung! Đám Lâm gia tiểu tạp chủng kia làm hại đồ nhi bảo bối cùng cha mẹ phân tán, hơn nữa vẫn luôn đuổi giết nàng! Thật sự là một chút phong phạm cường giả đều không có!"

Thực hiển nhiên, Bạch Trung Thiên đối với Lâm gia kia cũng không có hảo cảm gì, trong mắt hắn đám người Lâm gia kia đều là một đám ỷ thế hiếp người mà thôi.

Vô Ngần đại sư có chút kinh ngạc, khó trách vừa rồi Cố Nhược Vân nói chuyện với tên nam tử không nể mặt như vậy, nguyên lai nàng cùng Lâm gia có cừu hận!

" Lâm gia kia thật đúng là tạo nghiệp chướng quá lớn!" Vô Ngần đại sư lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, " Chẳng những hại thê tử người khác ly tán, còn đuổi tận giết tuyệt! Bất quá, nha đầu, ngươi dù sao cũng mới tới Đệ Nhất thành, cho dù địa vị Lâm gia xếp hạng không cao, nhưng cũng có không ít cường giả! Nếu quả thật ngươi cùng Lâm gia đối đầu, vạn phần phải cẩn thận."

Bên trong lời nói của hắn, mang theo tia thương tiếc.

Thiên tài tuyệt thế như vậy, nếu ngã xuống trong tay Lâm gia, thật sự là tổn thất khắp đại lục.

" Nha đầu, sau này ngươi có tính toán gì không?"

Bạch Trung Thiên nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi.

Cố Nhược Vân nhấp một ngụm trà, chậm rãi buông ly nước trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của Bạch Trung Thiên, nhàn nhạt cười: " Ta tính đi Phong Cốc một chuyến."

" Phong Cốc?"

Bạch Trung Thiên giật mình, trong ánh mắt hàm chứa kinh ngạc.

" Không sai," Cố Nhược
Vân gật gật đầu, " Sư phụ chẳng lẽ ngươi quên mất lúc trước ta đã đáp ứng với hỏa linh thú? Chờ sau khi đi vào Đệ Nhất thành, ta muốn đi Phong Cốc một chuyến, trợ giúp nhất tộc Hỏa linh thú có được tự do, nếu ta đã đáp ứng rồi vậy nhất định phải làm được!"

Giờ khắc này, trên dung nhan nữ tử là một mảnh kiên định, trong đôi mắt thanh lãnh tỏa sáng lấp lánh làm người khác không thể rời mát.

Bạch Trung Thiên trầm mặt xuống, thật lâu sau trên khuôn mặt già nua mới lộ ra nụ cười: " Nha đầu, ngươi muốn làm gì cứ yên tâm mà làm, ta tin vào năng lực của ngươi, phàm là ngươi đã muốn hoàn thành chuyện gì, cuối cùng tất nhiên ngươi có thể thành công!"

Cố Nhược Vân hơi hơi rũ xuống, nhẹ nhấp nước trà trước mặt, âm thanh kia rất là thanh đạm, tựa như gió nhẹ thổi qua.

" Sư phụ, hãy để Dạ Nặc đi theo ngươi, hắn đi theo bên người ta không tiện, đi theo ngươi thật ra có thể bảo đảm an toàn cho hắn."

" Cái gì?"

Không đợi Bạch Trung Thiên trả lời, Dạ Nặc đã nhảy dựng lên, căm giận nói: " Cố bảo tiêu, ngươi đừng nghĩ đem tiểu gia ta đá văng, tiểu gia nhất định đi cùng ngươi!"

Chê cười!

Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, còn chưa có đem nàng cưới thành tức phụ của mình, nàng sao có thể cứ như vậy rời đi? Dù sao hắn tuyệt đối phải đi!

" Ta tin rằng, hiện tại người Lâm gia đang ở sau núi chặn đường ta," Cố Nhược Vân cười cười, " Những người đó không dám động Vô Ngần đại sư, cũng chỉ có thể tìm quả hồng mềm, mà thực không khéo trong cảm nhận của bọn họ, ta chính là quả hồng mềm tùy tiện bóp nát."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện