Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Bạch y nữ tử 1


trước sau

" Ta có thể đáp ứng ngươi," Cố Nhược Vân trầm ngâm nửa ngày, đáy mắt hiện lên một tia sáng, " Bất quá, mặc kệ ngươi có được cái truyền thừa kia hay không, nửa cái Phong Cốc nhất định là của ta!"

Chính xác Cố Nhược Vân không có hứng thú với một nửa cái Phong Cốc, nhưng là có một loại đồ vật không lấy thì uổng!

" Mặt khác...." Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói, " Nếu ta biết ngươi làm ra chuyện gì đối với ta, ngươi cũng phải tin rằng một luyện đan sư cũng có thể trở thành một độc sư! Lúc đó kết cục cũng không cần ta phải nói nhiều."

Một nam nhân có thể che giấu bản tính nhiều năm như vậy, so với Phong Tiêu Tiêu càng thêm nguy hiểm.

Cho nên, Cố Nhược Vân cũng không tin tưởng hắn!

" Ngươi....." sắc mặt hai cường giả biến đổi, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, hắn vừa định nói cái gì đó lại bị Phong Ngọc Thanh nâng tay đánh gãy.

Tầm mắt Phong Ngọc Thanh dừng trên khuôn mặt Cố Nhược Vân, hơi hơi mỉm cười: " Yên tâm, ngươi đối với ta có tác dụng rất lớn, ta cũng sẽ không làm chuyện gì với ngươi, chỉ là nếu ta không có được truyền thừa kia mà nói không thể cho ngươi nửa cái Phong Cốc, bởi vì ta không thể đảm bảo có thể thành công lấy về vị trí thiếu chủ Phong Cốc, chỉ là ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu bất luận là cái gì."

" Được," trầm tư một lúc, Cố Nhược Vân gật gật đầu: " Khi nào chúng ta xuất phát?"

" Ngay bây giờ đi, trước khi trời tối hắn là có thể tới kịp."

Phong Ngọc Thanh chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: " Chúng ta đi thôi."

...............

Nhạc Sơn.

Tren con đường gập ghềnh, không biết khi nào lại có không ít cường giả, khiến nui non an tĩnh tràn ngập người.

Lúc này, phía trên sườn núi, tầm mắt Cố Nhược Vân xẹt qua mọi người ở đây một lần, sau khi cảm nhận được thực lực của bọn họ, bất giác trong lòng nàng trầm xuống.

" Xem ra di tích này đưa tới không ít cường giả, có một số người đã tới Siêu Phàm hậu kỳ, cách Chí Tôn cũng không xa."

Tuy nói Phong Ngọc Thanh mang theo hai cường giả Siêu Phàm bên người, nhưng hai người này đều là Siêu Phàm sơ kỳ, cùng hậu kỳ
căn bản không thể so sánh.

Hiển nhiên những cường giả đó cũng phát hiện mấy người đến sau, sau khi thấy thực lực của bọn họ không thể tạo thành uy hiếp cho mình, cũng không nói thêm gì, rất nhanh liền đem ánh mắt thu trở về, lại lần nữa nhìn về đỉnh núi không xa.

" Di tích hẳn là ở trên đỉnh núi kia," ánh mắt Phong Ngọc Thanh trầm xuống một chút, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng, " Cố cô nương, nếu tiếp theo có nguy hiểm, ngươi liền tránh phía sau Phong Nhất và Phong Ngũ."

Hai người được xưng là Phong Nhất cùng Phong Ngũ, chính là hai gã nam tử cường giả theo sát Phong Ngọc Thanh.

Đương nhiên, Phong Ngọc Thanh để cho bọn họ bảo hộ Cố Nhược Vân, không phải xoa dịu Cố Nhược Vân mà là xuất phát từ suy nghĩ của bản thân! Rốt cuộc trong đoàn đội hiện tại, một luyện đan sư tồn tại có thể phát huy tác dụng cực lớn! Cho nên, nàng tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm, nói cách khác còn không biết lúc sau sẽ có tình huống gì phát sinh đột ngột.

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu cũng không nói thêm cái gì.

Dù có Tử Tà ở bên người có thể đảm bảo an toàn của nàng, nhưng mà trong tình huống bình thường, nàng không muốn để cho Tuer Tà xuất hiện trong mắt thế nhân.

" Hửm?" Đột nhiên, con ngươi Cố Nhược Vân nhìn về phía một nữ tử bên trong đám người sau khi nhìn thấy ký hiệu trên người nàng kia, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng, " Mị Tông? Không nghĩ tới ở chỗ này ta lại gặp người Mị Tông."

Nữ tử Mị Tông kia hiển nhiên cũng cảm nhận được phía sau có một đạo ánh mắt, mày liễu hơi hơi nhíu, quét về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà tầm mắt nàng cũng không dừng lại trên người Cố Nhược Vân, mà chuyển về phía Phong Ngọc Thanh....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện