Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Bạch y nữ tử 4


trước sau

Vận trưởng lão không nói gì, tầm mắt nhìn thẳng Cố Nhược Vân, không biết có phải nàng ảo giác hay không, cứ cảm giác nữ nhân này cũng không đơn giản, ít nhất không giống như Mai trưởng lão đã thấy.

" Đi thôi."

Rất nhanh nàng thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh nói.

Rống!

Thời điểm mọi người sắp tới gần đỉnh núi, một tiếng rống phẫn nộ từ trên đỉnh núi truyền xuống, dẫn tới núi non đều chân động một chút, chợt có một lực lượng cường đại.

" Giống như có người giao chiến với linh thú trên đỉnh núi!"

Con ngươi Phong Ngọc Thanh hơi trầm xuống, ánh mắt ngóng nhìn đỉnh núi, trầm ngâm nửa ngày nói: " Đi, chúng ta đi trước nhìn xem, ta có thể cảm nhận được võ giả giao chiến cùng linh thú kia rất mạnh, thực lực dường như trên mọi người."

Trong lòng Cố Nhược Vân chìm vào đáy cốc, nói thật nàng tới di tích này đều không phải vì trợ giúp Phong Ngọc Thanh, mà tương tự là vì truyền thừa kia! Cho nên, khi nàng cảm nhận được dao động mãnh liệt của chiến đấu kia, trong lòng nàng mới tràn ngập ngưng trọng.

Mặc kệ như thế nào, truyền thừa trong di tích này, nàng nhất định có được!

Trong mắt hiện lên tia kiên quyết, Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì, cất bước hướng đỉnh núi Nhạc Sơn đi đến.

Hiện tại trên đỉnh núi, một đạo tiếng rống phẫn nộ truyền đến, chợt nhìn thấy một cự long màu đen cùng một bạch y nữ tử giao chiến trong không trung.

Chỉ thấy nữ tử một thân váy dài tuyết trắng, trên dung nhan tuyệt mỹ bao trùm một tầng băng sương, ánh mắt lạnh đến thấu xương, ánh mắt nàng nhìn về phía cự long màu đen tràn ngập coi rẻ và khinh thường. Nhưng mà, phút chốc khi nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc kia của nữ tử, trong lòng Cố Nhược Vân bỗng nhiên đập mạnh.

Ngũ quan nữ tử cùng nàng quá mức giống nhau, tựa như từ một khuôn mẫu khắc ra, chỉ là nàng thanh lãnh hờ hững còn dung nhan bạch y nữ tử rõ ràng nhu hòa một chút.

" Nghiệp chướng, ta chỉ là đi ngang qua nơi này, vì sao ngươi lại cản đường ta?"

Bạch y nữ tử nhìn cự long màu đen, âm thanh giống như băng sương lạnh thấu tâm can.

" Xâm nhập nơi đây phải chết!"

Cự long màu
đen hét lớn một tiếng, thân thể khổng lồ lại hướng bạch y nữ tử vọt qua.

" Nếu ngươi khăng khăng tìm chết, ta đây cũng không ngại đồ long( giết rồng)!" Bạch y nữ tử cười lạnh một tiếng, một thân bạch y xẹt qua phía chân trời, hướng tới cự long màu đen.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ban đầu còn cách cự long mấy mét, hiện tại bạch y nữ tử đã xuất hiện trước mặt nó.

Rống!

Nhìn thấy bạch y nữ tử vọt tới trước mặt của mình, cự long trực tiếp phun ra một ngụm long tức màu đen có chứa mùi hôi thối, long tức nhào tới chính diện bạch y nữ tử.

Phanh!

Bạch y nữ tử giơ thanh kiếm trong tay, đem long tức chính diện chặt đứt, chợt lắc mình ra sau lưng cự long màu đen, trường kiếm hung hăng hạ xuống, dùng sức chém về phía thân thể cự long.

Phụt!

Trường kiếm hoàn toàn đâm sâu vào lưng cự long, hắn đau đến rên lên, đột nhiên giãy giụa thân thể của mình muốn đem nữ tử trên lưng ném xuống dưới.

" Đây là cái giá ngươi dám chặn đường ta!"

Phụt!

Bạch y nữ tử nhanh chóng rút trường kiếm trong tay ra, máu tươi màu đen phun ra như suối, tiếp theo bước chân của nàng lui lại phía sau, lại lần nữa giơ cao trường kiếm trong tay..........

Trong khoảnh khắc, thiên địa ảm đạm, nhật nguyệt mất ánh sáng, trường kiếm trong tay nàng hội tụ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, dần dần xung quanh trường kiếm tạo thành một phong cầu ( gió xoay tạo thành hình tròn)! Chợt phong cầu kia cùng với trường kiếm đồng thời chém xuống, oanh một tiếng, toàn bộ một mảnh rúng động một lúc lâu tiếp theo liền khôi phục bình tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện