Kỳ thật, nếu như những nhân loại này từng đám một đi lên, nói không chừng sẽ không như thế! Đáng tiếc, bọn họ đều không nghĩ lui lại phía sau vì sợ những người khác giành trước cướp đi truyền thừa! Cho nên, vô luận như thế nào đều không muốn thoái nhượng một bước!
Đến nỗi lăng không phi hành.....
Lại càng không thể!
Có lẽ chủ nhân di tích là vì phòng ngừa võ giả lăng không phi hành, cho nên phía trên cầu độc mộc còn kiến tạo một ít củ ấu*, nếu là ngươi thật sự bay lên, những cái củ ấu đó sẽ trực tiếp chọc ngươi đầu rơi máu chảy!
( *củ ấu: là củ màu đen, hình dạng giống sừng trâu)
Hiện tại, mọi người chỉ có thể đi từng bước chậm trên cầu độc mộc!
Mà sở dĩ Cố Nhược Vân dám đi lên, là bởi vì nàng có khả năng thoát khỏi miệng của hắc long.
Phanh!
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, một người không kịp phòng ngừa đột nhiên ngã xuống cầu độc mộc.
Hắc long chờ đợi đã lâu, khi nhìn thấy mỹ thực rơi xuống vội vàng mở ra mồm to nhận lấy, người nọ còn chưa kịp phát ra tiếng cầu cứu, liền bị hắc long một ngụm cắn nuốt.
" Ngươi làm gì?"
Sau khi kẻ xui xẻo bị hắc long cắn nuốt, đồng bạn của kẻ xui xẻo bị đẩy xuống gầm lên với Mai trưởng lão, hai ánh mắt mang theo lửa giận phẫn nộ.
" Các ngươi cũng đã nhìn ra, cầu độc mộc không chịu nổi trọng lượng lớn như vậy, cho nên nếu thiếu đi vài người, nói không chừng chúng ta có thể an toàn đi qua," Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, " Ngươi không cần chỉ trích ta, hành vi của ta cũng mang đến hy vọng cho ngươi, người không vì mình trời tru đất diệt! Chỉ cần chúng ta có thể đi qua, chết một hai người thì thế nào?"
Đồng bạn của kẻ xui xẻo kia cho dù hai mắt phẫn nộ, lại không hề mở miệng nói chuyện.
Mai trưởng lão không có nói sai, người không vì mình trời tru đất diệt!
Mà nhân loại, vốn chính là sinh vật ích kỷ như thế, vì sống sót chính mình, hy sinh một hai người thì như thế nào?
" Ta xem trong lượng ở đây vẫn là quá thừa, bởi vậy nhất định phải hy sinh thêm vài người để đảm bảo an toàn của chúng ta."
Nói xong lời này, tầm mắt của nàng liền rơi xuống đám người Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân giật giật khóe môi, nhìn thẳng vào ánh mắt Mai trưởng lão, trên mặt không hề xuất hiện sợ hãi.
" Phong
công tử, tuy rằng chúng ta quen biết nhiều năm, nhưng với thực lực của các ngươi tới di tích này chính là chịu chết, cho nên liền thỉnh ngươi mang theo thuộc hạ cùng nữ nhân của mình nhảy xuống đi! Miễn cho ta phải ra tay!"
Con ngươi Phong Ngọc Thanh hơi hơi trầm xuống: " Ngươi làm như thế, không sợ Phong Cốc trả thù?"
" Ha ha ha!" Mai trưởng lão cười ha ha hai tiếng, " Hiện giờ Phong Tiêu Tiêu đã là thiếu chủ Phong Cốc, không còn mấy ngày nữa có thể thượng vị, lúc đó ngươi cho rằng Phong Cốc sẽ vì ngươi trả thù sao?"
Hơn nữa, Phong Tiêu Tiêu cùng bọn họ chính là quan hệ đồng minh! Hữu nghị giữa Mị Tông cùng Phong Cốc cũng vì Phong Tiêu Tiêu mà thôi.
Nếu Phong Tiêu Tiêu biết được chính mình giết Phong Ngọc Thanh, nói không chừng sẽ thật kích động!
" Công tử, cẩn thận!"
Phong Nhất cùng Phong Ngũ vội vàng đem Phong Ngọc Thanh bảo hộ sau lưng, phẫn nộ nhìn về phía Mai trưởng lão: " Mai trưởng lão, ngươi thật quá đáng, tốt xấu gì công tử chúng ta cũng là thiếu gia dòng chính Phong Cốc, thế nhưng ngươi đối đãi với hắn như vậy! Chờ sau khi chúng ta rời khỏi nơi này nhất định sẽ báo Phủ Chủ! Ngươi chờ coi!"
" Rời đi?" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, " Ngươi cho rằng các ngươi còn có cơ hội rời đi sao? Hôm nay, vài người các ngươi nhất định phải chết ở chỗ này! Mà hy sinh vì chúng ta hắn là các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."
Đôi tay Cố Nhược Vân khoanh trước ngực, con ngươi cười như không cười nhìn Mai trưởng lão, trong mắt kia tràn đầy ý cười.
Sau khi nhìn thấy tươi cười của nàng, Mai trưởng lão giận tím mặt, lạnh giọng nói: " Ngươi lập tức sẽ chết còn cười được? Cô nương, ngươi tham luyến quyền quý như vậy chắc sẽ không nghĩ đến kết cục hôm nay, đặc biệt người ngươi nịnh bợ lại là phế vật nhị thiếu gia Phong Cốc!"