Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Truyền thừa trong di tích 20


trước sau

Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng thanh lãnh, trên dung nhan thanh lệ như cũ mang theo một mảnh thần sắc thản nhiên.

“ Đối với ta mà nói, gia nhập bất cứ thế lực nào đều là trói buộc đối với ta, ta không có khả năng đồng ý yêu cầu của các ngươi.”

Huống chi, một cái Phong Cốc cỏn con mà thôi, còn không đáng để nàng rời bỏ tự do nguyện ý trung thành.

“ Một khi đã như vậy, Cố cô nương, hy vọng đừng vì lựa chọn hôm nay mà hối hận.”

Ánh mắt Bạch lão lạnh xuống vài phần, âm thanh cũng không còn hòa nhã như lúc ban đầu, mang theo cười lạnh noi.

“ Nếu ngươi không còn chuyện gì vậy ta rời đi trước.”

Cố Nhược Vân nhìn Bạch lão, nhàn nhạt nói.

“ Xin cứ tự nhiên.”

Bạch lão hừ lạnh một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, không nói thêm một chữ nào, Cố Nhược Vân cũng không có dừng lại, xoay người hướng bên ngoài khách điếm mà đi, cũng không quay đầu nhìn Bạch lão thêm cái nào.

Ngóng nhìn thân ảnh nữ tử rời đi, trong mắt Bạch lão hiện lên tia sát khí, bàn tay đặt trên tay ghế cũng nhịn không được gắt gao nắm lại.

“ Cố Nhược Vân, ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng, vậy đừng trách Phong Cốc chúng ta không lưu tình!”

Đêm tối như mực.

Ánh trăng như nước.

Bên trong phòng khách điếm, Cố Nhược Vân ngồi ngay ngắn trên giường nhắm mắt dưỡng thần, linh khí nhàn nhạt vây xung quanh bốn phía, theo hơi thở của nàng hấp thu vào bên trong cơ thể.

Đúng lúc này, một tia dao động khác thường bỗng nhiên truyền tới, mặt mày nàng vừa động chậm rãi mở to đôi mắt.

“ Không nghĩ tới ta vừa đến Phong thành, liền có người tìm tới gây phiền toái, chỉ là không biết người tới là người phương nào?”

Bá bá bá!

Bỗng nhiên, mấy đạo thân ảnh phá cửa sổ đi vào, đứng trước mặt Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhìn nhóm khách không mời mà đến này, nhàn nhạt nở nụ cười: “ Để ta đoán xem thân phận của các ngươi? biết ta tới Phong thành hẳn cũng chỉ có Phong Cốc, nếu ta không đoán sai mà nói các ngươi hẳn là sát thủ Phong Tiêu Tiêu phái tới! Ta không nghĩ cùng Phong Cốc hoàn toàn xé rách da mặt, nhưng các ngươi lại không bỏ qua ta.”

Một khắc trước Bạch lão tìm nàng, nàng liền biết tuyệt đối Phong Cốc sẽ ra tay.

Không nghĩ tới,
những người này lại đến nhanh như vậy!

Không sai! lúc trước nàng không muốn cùng Phong Cốc xé rách da mặt, mới cự tuyệt trợ giúp Phong Ngọc Thanh.

Nhưng cũng không đại biểu nàng sợ hãi Phong Cốc, cho nên nàng mới có quyết định như vậy, mà nàng cho rằng vì một người xưa nay không quen biết cũng không nhất định tìm phiền toái!

“ Hừ!”

Thanh niên dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Cố Nhược Vân mà trực tiếp hướng về phía nàng phát ra công kích.

Oanh!

Một quyền rơi xuống, chiếc giường hoàn chỉnh bị nát ra từng mảnh, Cố Nhược Vân bay lên tránh né, mắt lạnh nhìn mọi người đang cùng nhau xông tới.

“ Đối phó một Võ Thánh sơ kỳ như ta, thế nhưng phái tới nhiều người cảnh giới Siêu Phàm như vậy! Phong Cốc các ngươi thật đúng là xem trọng ta.”

Bạch lão trước sau luôn tuân mệnh Phong Tiêu Tiêu phân phó, nếu phải đối với nàng ra tay thì chắc chắn muốn một chiêu giết chết nàng, nếu không tất nhiên sẽ lưu lại tai họa vô cùng, cho nên hiện tại hắn cũng bỏ vốn thật lớn, người kém nhất cũng là Siêu Phàm sơ kỳ!

Cho nên, Cố Nhược Vân mới không nhịn được cảm thán một tiếng, nàng cùng Phong Tiêu Tiêu quan hệ cũng không tốt, lại không thể không bội phục nữ nhân này.

Nữ nhân này không phải là loại người tự phụ cao, ngược lại làm việc rất thận trọng, biết rằng nếu lúc này không giết được nàng, sau này càng không thể ra tay được với nàng! cho nên mới phái ra tất cả đều là cường giả cảnh giới Siêu Phàm, còn có một người tu vi đã tới Siêu Phàm hậu kỳ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện