" Ta tìm hắn có việc."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói một câu, hiển nhiên cũng không nguyện ý cùng Phong trưởng lão nói thêm.
Trong lòng Phong trưởng lão bỗng nhiên thấp thỏm, có chút thật cẩn thận liếc nhìn Cố Nhược Vân, không nhịn được cân nhắc rốt cuộc nhị thiếu gia như thế nào lại trêu chọc nàng, thế cho nên nàng đánh tới Phong Cốc!
" Sư phụ, ta không biết ngươi cùng nhị thiếu gia có cừu hận gì, nhưng mà mặc kệ năng lực nhị thiếu gia như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật cốc chủ thương yêu hắn nhất, cho nên........" Phong trưởng lão có chút rối rắm nói, " Nếu ngươi thật sự muốn tìm nhị thiếu gia phiền toái, cốc chủ khẳng định sẽ che chở hắn."
Tầm mắt Cố Nhược Vân dừng trên người Phong trưởng lão, chậm rãi mở miệng nói: " Ta đã hứa hẹn sẽ đến tìm hắn, cho nên ngươi dẫn ta đi gặp hắn là đủ rồi."
Hứa hẹn?
Phong trưởng lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sư phụ vừa rồi nói nàng cùng nhị thiếu gia hứa hẹn? chẳng lẽ quan hệ của hai người bọn họ không phải như mình đã nghĩ.
Cuối cùng, trong lòng Phong trưởng lão hung ác, nói: " Sư phụ, ngươi đi cùng ta."
" Ta không phải sư phụ ngươi."
Nghe xưng hô của Phong trưởng lão đối với mình, Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày, nói: " Ngươi không cần kêu ta như vậy."
" Không không không," Phong trưởng lão mặt dày mày dạn nói, " Sư phụ, ta biết hiện tại thiên phú của ta không đủ cường đại, ngươi mới không muốn nhận ta, bất quá cũng không sao ta sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ có một ngày làm đồ đệ của sư phụ."
Nhìn dáng vẻ vô sỉ của Phong trưởng lão, trên mặt Cố Nhược Vân hiện lên một tia bất đắc dĩ.
" Ngươi trước tiên mang ta đi tìm Phong Ngọc Thanh."
" Vâng, thưa sư phụ."
Phong trưởng lão thấy Cố Nhược vân không có cưỡng bách chính mình sửa đổi xưng hô, tức khắc trên mặt xuất hiện một bộ dáng nịnh nọt, vội vàng dẫn đường phía trước.
Dọc trên đường đi, Phong trưởng lão đều lải nhải nói chuyện, một khắc cũng không có dừng lại.
Ban đầu Cố Nhược Vân còn tùy tiện nói hai ba câu cho có lệ, cuối cùng phiền đến nỗi nàng dứt khoát ngậm miệng lại, không muốn cùng lão nhân này dong dài.
Lúc đó ở trong
Dược Tông, bọn họ cũng từng có giao tiếp, nhưng cũng không biết tính tình cao ngạo kia của Phong trưởng lão có thời điểm lại phiền như vậy, thật không biết những người Phong Cốc chịu đựng hắn như thế nào....
Bắc Uyển, cảnh sắc tiêu điều, toàn bộ trong sân chỉ có hai hạ nhân đang quét rác.
Năm đó, Phong Ngọc Thanh thân là nhị thiếu gia Phong Cốc từ sau khi thực lực bị phế, liền tự mình dọn vào bên trong Bắc Uyển hẻo lánh, vô luận cốc chủ ngăn cản thế nào đều không thay đổi được gì! chỉ có thể tùy ý hắn!
Chẳng qua, vì để cho nhi tử duy nhất của mình được thanh tĩnh, cốc chủ đã hạ lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được bước chân vào Bắc Uyển, hiện tại nếu không có Phong trưởng lão dẫn dắt, Cố Nhược Vân cũng không thể đi vào!
" Không nghĩ tới đường đường là nhị thiếu gia Phong Cốc, lại ở nơi này."
Nhìn Bắc Uyển tiêu điều lụi bại, Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, bên môi nâng lên độ cong thật nhạt.
Phong trưởng lão có chút xấu hổ: " Sư phụ, là nhị thiếu gia tự mình chuyển đến, cốc chủ căn bản khuyên hắn cũng không được, cho nên cũng chỉ có thể tùy ý hắn."
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, nhìn phía sương phòng yên tĩnh trước mặt, nói: " Tới rồi, nơi này chính là chỗ ở của nhị thiếu gia! Sư phụ, ta còn chưa biết là ngươi cùng nhị thiếu gia như thế nào lại nhận biết? người cường đại như ngươi, không nên nhận thức cái phế...."
Hai chữ phế vật thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra, vẫm bị Phong trưởng lão đúng lúc dừng lại, hắn cười ha ha hai tiếng, ảnh mắt chuyển động vài cái: " Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc các ngươi là quan hệ gì."