Trên mặt Tá Thượng Thần không có cợt nhả thường
thấy, mắt phượng lạnh lùng từ phía sau đảo qua trên người thiếu nữ, nhàn nhạt nói: "Tô Tô, nàng không phải ngươi có thể so, hơn nữa ngươi cũng
đừng đắc tội nàng, nếu không, ta bảo vệ không được ngươi."
Tô Tô
ánh mắt mang theo kinh ngạc, như là không dám tin nhìn Tá Thượng Thần,
trong mắt hàm chứa bi thống (bi thương + thống khổ).
"Thần ca ca, từ nhỏ đến lớn người vẫn luôn bảo vệ ta, hiện tại, người vì nữ nhân
khác cảnh cáo ta? Nếu ta làm sai chỗ nào, người nói với ta được không?
Ta có thể sửa."
"Không, ngươi không có sai," Tá Thượng Thần lắc
lắc đầu, thu hồi quạt lông, nói: "Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là muội muội của ta, nhưng cho dù là muội muội, ta cũng không hy vọng
ngươi cách ta quá gần, hiện tại ta chỉ là suy nghĩ cho an toàn của
ngươi, để ngươi đừng đi trêu chọc nàng, nếu không hậu quả kia ngươi chịu không nổi."
Muội muội?
Không!
Nàng muốn không phải là làm muội muội của hắn, mà là thê tử của hắn! Chẳng lẽ nhiều năm như
vậy, Thần ca ca vẫn luôn không hiểu tâm tư của nàng sao? Vì sao hắn đối
bất luận kẻ nào đều có thể chuyện trò vui vẻ, duy chỉ đối với nàng, lại
tàn nhẫn như thế?
Tô Tô nuốt xuống chua sót trong miệng, giơ lên
hai mắt đẫm lệ mơ hồ, trên mặt trẻ con đáng yêu mang theo ý cười: "Thần
ca ca, Tô Tô đã rõ, ta chỉ là muốn đi theo Thần ca ca mà thôi, không có
mục đích gì khác."
Tá Thượng Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật
cường của Tô Tô, không có lại nói thêm cái gì, nhưng mà, hắn không có đi về phía ghế lô của bản thân, mà là đi tới phía Cố Nhược Vân…...
"Tiểu Vân Nhi, ta muốn đến chỗ của ngươi chen lấn một chút, không biết ngươi có nguyện ý hay không."
Nghe thấy giọng nói yêu mị kia, Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, ngẩng đầu
nhìn lại, ánh mắt dừng ở phía trên khuôn mặt yêu nghiệt cười cực kì đáng đánh đòn kia của nam nhân.
"Tứ hoàng tử, hôm nay thế nào ngươi không để cho nhóm thị nữ của ngươi nâng?" Cố Nhược Vân nhướng mày, phải biết
rằng, mỗi lần Tá Thượng Thần xuất hiện đều là ngồi ở bên trong nhuyễn
kiệu, lại từ tuyệt sắc thị nữ nâng, cho nên đây cũng là lần đầu tiên
nhìn thấy hắn đi tới xuất hiện ở trước mặt của nàng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi là tàn tật, không
thể đi bộ."
Tá Thượng Thần không cho là đúng nhún vai, đối với miệng lưỡi của Cố Nhược Vân này hắn là đã sớm biết, mắng người đến không lưu tình chút nào,
nhưng điều này không có nghĩa là Tô Tô có thể khoan dung cho người vũ
nhục nhân vật kính ngưỡng nhất trong cảm nhận của nàng.
"Ngươi là loại người nào! Dựa vào cái gì nhục nhã Thần ca ca? Cho dù Thần ca ca
để cho người ta nâng cũng không có quan hệ gì với ngươi."
Tô Tô
tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, nhưng mà ánh mắt nàng không có lực sát thương gì, mà như là một
đứa nhỏ giận dỗi.
"Nhục nhã hắn?" Cố Nhược Vân dương môi cười,
tầm mắt đảo qua trên khuôn mặt của nam nhân: "Tá Thượng Thần, ta đây là
đang nhục nhã ngươi sao?"
"Khụ khụ!"
Tá Thượng Thần ho
khan hai tiếng, ý cười trong mắt phượng càng sâu: "Tiểu Vân Nhi là ăn
ngay nói thật, cũng không có đang nhục nhã bổn hoàng tử, nếu đây là nhục nhã, vậy bổn hoàng tử nhưng là nguyện ý bị Tiểu Vân Nhi ngươi nhục nhã
nhiều vài lần."
Khi nói lời này, Tá Thượng Thần chớp chớp mắt với Cố Nhược Vân, biểu cảm kia hoàn toàn chính là một bộ dáng cầu chà đạp.
"Thần ca ca!" Tô Tô dậm chân vài cái, có chút không cam lòng trừng mắt nhìn
Cố Nhược Vân, nàng không rõ đến cùng nữ nhân không có lễ phép này có cái gì tốt, vậy mà làm cho Thần ca ca từ nhỏ làm bạn với nàng (TT) lớn lên
vì nàng (CNV) không tiếc vứt bỏ bản thân.
Hơn nữa, thực lực của nàng quá kém….....
Một Võ Giả sơ cấp mười lăm tuổi, ở Thanh Long Quốc có lẽ coi như không tệ,
nhưng nếu bằng thực lực này muốn đứng ở bên người Thần ca ca, vậy quả
thực là ý nghĩ kỳ lạ......