Người nam nhân này chỉ bằng vào dung mạo đã có thể chiến thắng nhị thiếu gia Phong Cốc, Phong Ngọc Thanh!
Không nghĩ tới vận khí của Niệm Dạ thật rất tốt, cực phẩm như vậy liền có thể leo lên.
Cho tới hôm nay, Mai trưởng lão như cũ cho rằng Cố Nhược Vân tên là Niệm Dạ, nếu để cho nàng biết được thân phận chân chính của Cố Nhược Vân, sợ là cho nàng một trăm cái lá gan cũng không dám nói ra loại lời này.
Nguyên nhân bởi vì, không lâu lúc trước chuyện của Phong Cốc nháo đến rất lớn, hiện tại trong Đệ Nhất thành, còn có bao nhiêu người không biết phu thê Hồng Liên lĩnh chủ cùng nữ nhi của bọn họ là Cố Nhược Vân?
" Sư muội, không phải ngươi nói Cửu U chi hỏa ở chỗ này sao? chúng ta đi tìm Cửu U chi hỏa trước, những người khác không cần để ý nhiều làm gì."
Một bạch y nữ tử bên cạnh Mai trưởng lão thản nhiên nói, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có liếc nhìn hai người trước mặt một cái.
" Vâng, sư tỷ."
Nghe vậy, Mai trưởng lão liền hừ một tiếng thu hồi tầm mắt, cung kính nói.
Chỉ là khoảnh khắc khi nàng đi vào trong sơn động lại trợn tròn mắt, huyệt động trống rỗng kia nào còn có cái gì tung tích của Cửu U chi hỏa?
" Cửu U chi hỏa đâu? Không co sai, ta rõ ràng nhìn thấy Cửu U chi hỏa ở chỗ này, vì sao lại không thấy?" Mai trưởng lão hung hăng lắc lắc cái đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi lầm bầm lầu bầu nói.
Bạch y nữ tử được xưng là sư tỷ nhăn lại mày liễu, chậm rãi đi đến bên cạnh Mai trưởng lão: " Đã xảy ra chuyện gì?"
" Sư tỷ," Mai trưởng lão cắn cắn môi, " Cửu U chi hỏa bị người ta lấy đi rồi!"
Không sai, nhất định là bị người khác lấy đi!
Rõ ràng trước đó nàng thấy Cửu U chi hỏa, không có khả năng không tồn tại.
" Nhất định là các ngươi!"
Đột nhiên, Mai trưởng lão tựa hồ nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về Cố Nhược Vân phía sau, phẫn nộ chất vấn nói: " Nói, có phải ngươi cầm Cửu U chi hỏa hay không?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt, đối với nam tử bên cạnh nói: " Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi."
" Muốn chạy?"
Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, không hề do dự kiếm kiếm trong tay ra, hướng sau lưng Cố Nhược Vân đâm tới.
" Cầm Cửu U chi hỏa, ngươi còn muốn rời đi nơi này? Trên đời này sao có chuyện tiện nghi như vậy?"
Phanh!
Thời điểm Mai trưởng lão sắp sửa tới gần Cố Nhược Vân, hồng y nam tử một bên bình tĩnh phát phất tay, tiếp theo sau đó một cổ lực lượng cường hãn phóng thẳng tới
ngực nàng, Mai trưởng lão chưa kịp phản ứng lại, thân thể liền ngã văng ra ngoài, đánh vào trên vách đá.
Phụt!
Thân thể của nàng ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.
Thiên Bắc Dạ cất bước hướng tới chỗ Mai trưởng lão ngã xuống, bàn tay vung lên liền bóp lấy cổ nàng, sắc mặt âm trầm quét mắt quét mắt trên người nàng: " Người Mị Tông?"
" Không sai," Mai trưởng lão cố hết sức nghiến răng nghiến lợi nói: " Ta là trưởng lão Mị Tông, nếu ngươi thức thời buông tha ta, nói cách khác nếu không thì người Mị Tông chúng ta không bỏ qua cho ngươi!"
Cho dù tông chủ Mị Tông Nguyệt Linh đã chết, nhưng Mị Tông còn có những cao thủ khác, cũng là nguyên nhân hiện giờ Mai trưởng lão dám can đảm nói như thế.
Phanh!
Thiên Bắc Dạ đem thân thể Mai trưởng lão nhấc lên, hung hăng hướng mặt đất lần nữa quăng xuống, lần mày xương cốt cả người Mai trưởng lão đứt gãy, đau đến nhe răng trợn mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Mà người khởi xướng lại không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay, lau tay của mình, tiếp theo đem cái khăn tay kia ném dưới đất, cười lạnh một tiếng nói: " Xem ra người Mị Tông nhất định không thể giữ lại trên đời này."
Cố Nhược Vân nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Mai trưởng lão.
Lúc đầu nàng lại quên mất nhân vật Mai trưởng lão Mị Tông này, không nghĩ tới chính nàng lại nhảy đến đây.
Thiên Bắc Dạ nói không sai!
Cho dù tông chủ Mị Tông đã chết, dư nghiệt còn lại rất nhiều, mà những cái dư nghiệt đó hiện giờ nhất định phải trừ bỏ!
" Vị đại nhân này!"
Sắc mặt bạch y sư tỷ đại biến, vội vàng đi đến bên cạnh Thiên Bắc Dạ, sắc mặt nhẹ nhàng chậm rãi nói: " Sư muội ta vô tình mạo phạm hai vị, thỉnh hai vị thứ tội, nếu Cửu U chi hỏa kia ở trong tay hai vị, ta đây cũng không tham lam! Chỉ thỉnh hai vị buông tha sư muội."