Sau khi lời nói của tả sứ rơi xuống, trước mắt xuất hiện ánh sáng xanh, thanh y nữ tử lúc đầu ngồi bên trong khách điếm không biết đã xuất hiện trước mặt hắn lúc nào, trên dung nhan thanh lệ lộ ra thần sắc đạm mạc, khóe môi lại nâng lên một mạt độ cung.
“ Nếu ta không có nhớ lầm, ngươi dã dem Ôn Nhã vào trong Ẩn Môn?”
Cố Nhược Vân nói làm cho sắc mặt của tả sứ hơi đổi một chút, đáy mắt hiện lên một đạo ngạc nhiên, tựa hồ không rõ nàng như thế nào biết được chuyện này.
Rốt cuộc, trước khi tả sứ rời đi Ẩn Môn, hai cái gã đệ tử Ẩn Môn cũng không có nói với hắn về chuyện Cố Nhược Vân xuất hiện, hiện tại, hắn đương nhiên không biết Cố Nhược Vân đã vượt Thiên Thần Phong đến đó. Hắn còn cho rằng nàng sợ hãi linh thú trên Thiên Thần Phong nên ở trong khách điếm đợi hắn.
“ Cho nên, ta thật không biết là lúc trước ngươi có việc hay là muốn ném chúng ta xuống, cũng chưa từng nghĩ tới đem chúng ta vào Ẩn Môn?” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, “ Nếu Ẩn Môn nói không có rõ ràng, không cho người đạt được quán quân khảo hạch tiếp nhận truyền thừa của Ẩn Môn, ta đây cũng không muốn đi.”
Con ngươi tả sứ trầm xuống vài phần, cười lạnh một tiếng: “ Cố Nhược Vân, ngươi đã đạt được quán quân khảo hạch, nếu ngươi không đi Ẩn Môn, truyền đi ra ngoài thì tất nhiên thanh danh của ta cùng Ẩn Môn sẽ ảnh hưởng lớn, cho nên chuyện này ngươi không chấp nhận cũng không được! Ngươi nhất định phải cùng ta trở về! Hơn nữa, chuyện lúc trước ta rời đi một bước không cho phép ngươi nói ra, bằng không tới bên trong Ẩn Môn, ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi sống không quá tốt!”
Kỳ thật, ngay từ đầu, tả sứ dám đem Cố Nhược Vân ném xuống, đó là hắn không biết tầm quan trọng của Cố Nhược Vân đối với Ẩn Môn.
Bởi vậy, trước nay hắn cũng chỉ cho rằng nữ nhân này là một thiên tài mà thôi, mà Ẩn Môn không thiếu nhất đó chính là thiên tài.
Lại không nghĩ rằng, Thiên Nhân trưởng lão nhìn trúng nàng, làm cho hiện giờ trong lòng hắn hối hận không kịp.
Nhưng mà chuyện đã làm ra, hắn cũng chỉ có thể trăm phương ngàn kế nghĩ cách cứu vãn.
Đương nhiên, để cho trước khi Cố Nhược Vân tiến vào Ẩn Môn, hắn không dám vận dụng tư quyền chẳng qua vì không muốn để Thiên Nhân trưởng lão phát hiện, hắn cũng chỉ có thể
uy hiếp Cố Nhược Vân một chút! hy vọng nàng có thể tự biết điều, giúp hắn nói đôi một chút!
Nếu không, để Thiên Nhân trưởng lão biết được chính mình đem Cố Nhược Vân ném xuống, sợ là sẽ khiến cho trưởng lão nổi giận.
Bên trong Ẩn Môn, không cho phép xuất hiện loại quan báo tư thù, cho dù là sư phụ cũng không thể che chở hắn.
“ Chủ tử,” Tử Ngọc chuyển hướng Cố Nhược Vân nói, “ Con cho này kêu quá phiền toái, chúng ta đem hắn đuổi đi đi.”
Bá!
Sau khi Tử Ngọc dứt lời, một đạo ánh sáng sắc bén tức khắc quét về phía hắn, ánh sáng kia cho dù không đến mức giết người, nhưng cũng sẽ làm hắn bị thương không nhẹ.
“ Tử Ngọc, cẩn thận!”
Sắc mặt Sở La đại biến, thân thể chợt lóe liền tới trước mặt Tử Ngọc, nâng lên trường kiếm ngăn cản một đạo ánh sáng đang quét tới kia, phịch một tiếng, bước chân nàng lui về sau hai bước, bên môi tràn ra một tia máu tươi, nhăn lại mày đẹp nhìn tả sứ đứng phía trước.
“ Cố Nhược Vân,” tả sứ chuyển hướng Cố Nhược Vân nói, “ Muốn bóp chết các ngươi đơn giản giống như bóp chết một con kiến, nhưng ta xem trên phân lượng ngươi đạt giải quán quân khảo hạch mới không xuống tay với các ngươi, hiện tại ta chỉ hỏi các ngươi một lần nữa, có nguyện ý đi cùng ta tới Ẩn Môn hay không?”
Cố Nhược Vân nhìn Sở La bị thương, đem tầm mắt chuyển hướng tả sứ, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một đạo sát khí.
“ Xem ra, thật sự Ẩn Môn tính toán không buông tha ta, một khi đã như vậy, Tử Tà, giúp ta tiễn khách.”
Tử Tà?
Sở La cùng Tử Ngọc sửng sốt một chút, bọn họ theo Cố Nhược Vân lâu như vậy, trước nay lại chưa từng nghe qua cái tên Tử Tà này.
Mặt khác..........
Nơi này trừ bỏ bọn họ, thì cũng đâu có ai khác?
Cho nên, bọn họ không rõ là Cố Nhược Vân rốt cuộc kêu ai.