Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Khiêu chiến 1


trước sau

Ba ngày sau.

Trên đài luận võ Ẩn Môn, nam tử thanh niên chấp kiếm mà đứng, tầm mắt hàm chứa trào phúng nhìn về phía Cố Nhược Vân bên dưới đám người đang khoan thai đến chậm, giật giật khóe môi, châm chọc mở miệng: “ Cố Nhược Vân, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ lùi bước mà không đến, không nghĩ tới ngươi thật ra rất có dũng khí, thế nhưng thực sự dám đến khiêu chiến với ta, một khi đã như vậy, ta đây sẽ làm ngươi hiểu rõ cuồng vọng sẽ trả giá đắt!”

Trong tiếng cười nhạo của Vân Ngạn, Cố Nhược Vân chậm rãi đi lên đài luận võ, một thân thanh y uyển chuyển trong gió nhẹ bay lên, ngạo nghễ giống như tùng trúc, mặt mày hàm chứa thần sắc thanh lãnh.

“ Nếu ta đã đáp ứng khiêu chiến, ta nhất định sẽ đến.” ánh mắt Cố Nhược Vân trước sau vẫn một mảnh trong trẻo, giống như ánh trăng bao phủ Vân Ngạn, nhưng thật ra lại làm cho trong lòng Vân Ngạn có chút không thoải mái.

Nhưng mà, cảm giác kia rất nhanh đã biến mất, hắn rất nhanh liền hồi phục tinh thần, cười lạnh nói: “ Cố Nhược Vân, nhớ rõ hứa hẹn của chúng ta lúc trước, nếu ngươi thua trong tỷ thí, vậy ngươi nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa rời đi Ẩn Môn!”

Trước mắt bao người, Vân Ngạn đem mũi kiếm chỉ thẳng Cố Nhược Vân, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc cuồng ngạo, tựa hồ cũng không đem Cố Nhược Vân để vào mắt.

Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: “ Nếu ta thua, ta sẽ chủ động rời đi, nhưng nếu người thua là ngươi, vậy ngươi cũng phải nhất định hết lòng tuân thủ lời hứa, từ nay về sau vô luận là thân thể của ngươi hay mạng của ngươi đều thuộc về ta!”

Bá!

Sau khi lời này của Cố Nhược Vân rơi xuống, đám người đều oanh động lên, tầm mắt kinh ngạc tập trung nhìn về phía nàng.

Bọn họ đã sớm biết trận tỷ thí này của Cố Nhược Vân cùng Vân Ngạn, lại không nghĩ rằng đặt cược của bọn họ lại như thế! Nếu nàng thua, nàng chỉ rời đi Ẩn Môn mà thôi. Nhưng nếu người thua là
Vân Ngạn, vậy Vân Ngạn liền phải giao mạng cho nàng?

Trên đời này, còn có nữ nhân nào so với nàng kiêu ngạo và ngoan độc như vậy?

Sắc mặt Vân Ngạn cũng hơi đổi: “ Ta chỉ đáp ứng nếu thua sẽ làm tiểu đệ của ngươi, cũng không có nói qua sẽ đem mạng giao cho ngươi, ngươi đừng vu hãm ta!”

Cố Nhược Vân liếc nhìn hắn một cái, nhợt nhạt nâng lên khóe môi: “ Trở thành tiểu đệ của ta với đem mạng giao cho ta có gì khác nhau? Ngươi có thể không đáp ứng, lần khiêu chiến này cứ như vậy mà kết thúc thôi! Tử Ngọc, Sở La, chúng ta đi thôi.”

Nói xong lời này, nàng lập tức xoay người muốn rời khỏi.

Trông thấy nữ tử sắp đi xuống lôi đài luận võ, bên trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào.

“ Vân Ngạn sư huynh, nàng chỉ là một người ở cảnh giới Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi, mà ngươi đã đi vào cảnh giới Chí Tôn, hơn nữa còn có linh khí trong tay, vậy ngươi còn sợ cái gì? Nữ nhân này căn bản không phải là đối thủ của ngươi!”

“ nàng cố ý nói như vậy, chỉ là do hối hận tiếp nhận khiêu chiến với ngươi, muốn sư huynh chủ động từ bỏ mà thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng tin nàng! Hãy để cho nữ nhân này biết chỗ lợi hại của đệ tử Ẩn Môn chúng ta!”

Dung nhan Vân Ngạn từ xanh mét đã chậm rãi khôi phục lại, hắn nhìn Cố Nhược Vân, châm chọc nói: “ Nữ nhân, đây là do ngươi tự tìm! Ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ta thua, ta sẽ đem mạng giao cho ngươi, ngươi muốn giết hay muốn làm gì cũng được! Nhưng mà, nếu ngươi đã dùng mạng làm tiền đặt cược, ta đây nhất định cũng đổi một cái khác!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện