Khí thế trên người Thiến Bắc Dạ phát tán ra ngoài, uy áp giống như ngọn núi Thái Sơn hướng về phía địa ngục tam đầu long, nhưng mà lúc này tam đầu long vẫn âm trầm cười như cũ, đối mặt với Thiên Bắc Dạ hiện tại đã không còn thần sắc sợ hãi.
“ Ha ha, thẹn quá thành giận sao? Sớm biết tên kia là huynh trưởng của nàng đời này, ta tuyệt đối sẽ không để hắn dễ dàng rời đi như vậy! Hơn nữa, ngươi cho rằng bây giờ ngươi trả giá nhiều như vậy, nàng sẽ cảm kích ngươi? Nếu đến một ngày nào đó nàng khôi phục ký ức, đó cũng là lúc đường ai nấy đi!”
Thiên Bắc Dạ hơi hơi nhắm lại đôi mắt, đến lúc mở mắt mang theo một đạo sát khí lướt qua đáy mắt, lạnh lùng nhìn địa ngục tam đầu long: “ Ngươi quá coi thường nàng, nàng sẽ tin tưởng ta cũng giống như ta tin tưởng nàng, cho nên ta rất có tự tin, cho dù sau khi nàng khôi phục ký ức, chúng ta sẽ không tách ra như người khác mong muốn.”
“ Ha ha, Thiên Bắc Dạ, ngươi đừng lừa mình dối người, nếu ngươi thật sự thấy nàng sẽ tín nhiệm ngươi, vậy vì sao ngươi không đem mọi chuyện nói hết với nàng?” Địa ngục tam đầu long cười ha ha lên, “ Ngươi căn bản không tín nhiệm nàng, ngươi cho rằng sau khi nàng biết hết tất cả sẽ bỏ ngươi mà đi, cho nên ngươi vẫn luôn đem mọi chuyện che giấu, càng là một chữ cũng không nói.”
Giờ
khắc này, lời nói của tam đầu long giống như một bàn tay, hung hăng nện trong lòng Thiên Bắc Dạ.
Lòng hắn nhịn không được run rẩy lên.
Gia hỏa này nói cũng không sai, hắn sợ rằng sau khi Cố Nhược Vân biết hết tất cả sẽ bỏ hắn mà đi.
Hơn nữa, cũng không muốn tin tưởng nghe hắn giải thích bất luận cái gì.......
Đó chính là nguyên nhân làm hắn sợ hãi nhất, cho nên mới không đem mọi chuyện trong quá khứ nói cho nàng.
Thế cho nên hiện giờ nàng vẫn không hề biết bất cứ cái gì.
“ Chờ ta lần này rời khỏi Minh Giới, ta sẽ nói hết mọi chuyện gút mắc cho nàng.” Trong đôi mắt của Thiên Bắc Dạ hiện lên một sự kiên định: “ Cho dù nàng không tin ta, ta cũng sẽ không giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì nữa.”
Địa ngục tam đầu long cười nhạo một tiếng: “ Rời đi Minh Giới? Sợ là cả đời này ngươi cũng không có cơ hội như vậy, tiến vào địa bàn của ta, tuyệt đối ta sẽ không để ngươi rời đi! Cho nên, vô luận hai người các ngươi có tín nhiệm nhau hay không, cả đời này cũng không có khả năng gặp lại nhau.”
Tầm mắt Thiên Bắc Dạ đảo qua trên người địa ngục tam đầu long, trong ngữ khí đạm mạc lộ ra lạnh lẽo.