Tuyệt thế nữ tử kia chỉ lưu lại một đạo tàn niệm mà thôi, âm thanh của nữ tử biến mất không hề vang lên nữa, cũng không trả lời nàng bất luận cái gì! Thay thế chính là một tia lực lượng, giống như suối hùng dũng tiến vào trong đầu Cố Nhược Vân.
Nháy mắt, bên trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra rất nhiều thứ không thuộc về nàng, nàng cũng biết đó là kinh nghiệm thuộc về tuyệt thế nữ tử kia.
Cái này là kinh nghiệm quý giá, làm cho con đường tu luyện của nàng sau này càng thêm thông thuận!
" Nha đầu."
Không biết khi nào, Tử Tà một thân trường bào màu đỏ tía xuất hiện bên cạnh nàng, con ngươi tràn ngập tà mị dừng trên dung nhan thanh lệ của nữ tử, bên môi nâng lên độ cung ấm áp: " Ta biết, những năm gần đây ngươi vẫn luôn có rất nhiều nghi vấn, cũng rất tò mò lai lịch Thiên Bắc Dạ cùng chủ nhân tiền nhiệm của ta, bất quá rất nhanh ngươi liền sẽ biết được mọi chuyện! Hiện tại, ngươi chỉ cần tiếp tục đi về phía trước, sớm muộn gì có một ngày đáp án cũng bị vạch trần! Tin tưởng ta!"
Nhìn chăm chú dung nhan tuấn mỹ mà ôn nhu của nam nhân kia, Cố Nhược Vân trịnh trọng gật gật đầu: " Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ, cho dù con đường phía trước có khó khăn, cho dù vượt mọi chông gai ta cũng sẽ đạp xuống để đi lên."
Bên ngoài truyền thừa, Vân Ngạn không ngừng đi qua đi lại, nôn nóng chờ đợi.
Tại một khoảnh khắc này, cánh cửa thật lớn của khu truyền thừa đang đóng chặt chậm rãi mở ra, sau khi hắn nhìn thấy thanh y nữ tử xuất hiện, tức khắc kinh hỉ đi lên đón, vừa định mở miệng nói chuyện bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở của Cố Nhược Vân không hề có sự biến đổi, không nhịn được ngây ngẩn cả người.
" Ngươi...như thế nào ngươi vẫn là Siêu Phàm hậu kỳ?"
Theo lý thuyết, bất luận đệ tử nào tiến vào khu truyền thừa, cho dù là thất bại cũng sẽ tăng trưởng không ít?
Nhưng hiện tại Cố Nhược Vân tiến vào truyền thừa cũng không có gì thay đổi, nói cách khác nàng so với thất bại còn không bằng.
Nghĩ đến đây, Vân Ngạn nhìn Cố Nhược Vân, yếu ớt nói: " Lão đại, cho dù thất bại cũng không sao, dù sao đã nhiều năm như vậy, căn bản cũng không có ai tiếp nhận truyền thừa thành công."
...............
Bởi vì bên ngoài truyền thừa cũng có không ít các đệ tử vây quanh, bởi vậy sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Ngạn, vô số ánh mắt đều tập trung trên người Cố Nhược Vân.
Ngay từ đầu bọn họ tới nơi này là muốn biết kết quả sau khi Cố Nhược Vân tiếp nhận truyền thừa, người tiến vào trong truyền thừa thực lực cũng sẽ tăng lên rõ ràng! Đáng tiếc chính là, dao động trên người thanh y
nữ tử không hề thay đổi.
Cái này làm cho các đệ tử nhịn không được bật cười trong lòng!
Đây chính là người tiếp nhận truyền thừa do thánh thú đại nhân lựa chọn! Căn bản là còn không bằng đệ tử Ẩn Môn! Tốt xấu gì sau khi đệ tử Ẩn Môn tiếp nhận truyền thừa, ít nhất tăng lên một cấp bậc.
Còn nàng thì sao?
Đừng nói tăng lên cấp bậc, liền một tia lực lượng cũng không thấy tăng lên.
Quả thật chính là thất bại trong thất bại! Nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ tổn hại thanh danh của Ẩn Môn!
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết lấy thực lực của bọn họ chỉ có thể nói về chuyện tăng trưởng của thực lực, một chút cũng không thể nhìn ra một thân khí thế của Cố Nhược Vân đã thay đổi.
Loại khí thế này không phải dựa vào thực lực mà có, mà chính là tăng lên ở một cảnh giới khác!
Bất quá, cho dù trong lòng mọi người cười lạnh không thôi, lại e ngại quan hệ với Vân Ngạn, nên không ai dám đối với Cố Nhược Vân gây khó dễ, chỉ có thể áp chế nghẹn trong lòng, nhưng mà ánh mắt trào phúng kia đều không thể che dấu được.
" Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Đối với Vân Ngạn mà nói, Cố Nhược Vân cũng không có trả lời, nàng nhún vai hỏi.
" Nga," Vân Ngạn bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, " Chuyện này là như vầy, tộc trưởng nói ta chờ ngươi ở chỗ này, chờ sau khi ngươi tiếp nhận truyền thừa thì đi tìm hắn."
Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, khẽ gật đầu: " Được, ngươi dẫn đường trước đi."
Xác thật nàng hẳn là đi gặp tộc trưởng một lần!
Rốt cuộc, sau khi có được truyền thừa, cũng là thời điểm nàng rời đi nơi này!
Không tự chủ được, trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra hồng y nma tử một thân tóc bạc, biểu tình nhịn không được cũng nhu hòa xuống.
" Tiểu Dạ, chờ ta rời đi Ẩn Môn, ta liền đi tìm ngươi."
Một câu này là nàng yên lặng nói ở trong lòng, hiện tại Vân Ngạn ở bên cạnh cũng không thể nghe thấy gì, chỉ là cảm thấy hơi thở thanh lãnh của nữ tử đã thay đổi không còn như ban đầu, trở nên rất là nhu hòa, bên môi nâng lên một tia cười nhạt....