Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Huynh muội gặp nhau 4


trước sau

Nghĩ đến đây, con ngươi Cố Sanh Tiêu chuyển động một chút, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.

Xem ra, nếu muốn nhanh chóng tăng lên thực lực, cũng chỉ có biện pháp kia!

Chỉ có như thế, hắn mới có thể tiến vào Minh Giới trợ giúp muội muội đem Thiên Bắc Dạ mang ra ngoài......

Nhưng mà........

Nghĩ đến hậu quả sau này, trong lòng Cố Sanh Tiêu tràn ngập thống khổ.

Vì muội muội, cũng vì Thiên Bắc Dạ thân đang lâm trong hiểm cảnh, hắn cũng không có biện pháp nào khác! Nếu trả giá bằng thân thể này để đổi cho họ bình an, hắn tuyệt đối không bủn xỉn....

" Chuyện này ngàn vạn lần đừng để cha mẹ biết, nếu không với tính cách của lão cha, khẳng định sẽ trực tiếp xông vào Minh Giới," Cố Nhược Vân lại trịnh trọng phân phó lần nữa, " Còn có, bọn họ ở Hồng Liên lãnh địa đang chờ ngươi trở về."

Cố Sanh Tiêu há mồm muốn nói chuyện, nhưng âm thanh lên tới bên miệng lại cường ngạnh nuốt trở về, không thể nói ra.

Chợt hắn dang đôi tay, đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: " Chú ý an toàn!"

" Ta hiểu rõ."

Cố Nhược Vân rũ xuống đôi mắt, che đậy dấu vết nơi đáy mắt.

Bởi vì lúc này Cố Nhược Vân cũng không có nhìn về phía Cố Sanh Tiêu, cũng không có nhận thấy ánh sáng kiên định trong mắt hắn.

Nếu biết gia hỏa này ngày sau vì muốn tiến vào Minh Giới trợ giúp nàng mà không tiếc làm ra những quyết định nguy hiểm, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không để hắn ở lại Đệ Nhất thành! Nguyên nhân chính là nàng cái gì cũng không biết, ngày sau mới sinh ra hối hận khôn cùng.....

Sau khi nói xong, Cố Nhược Vân không hề liếc nhìn nam tử phía sau thêm lần nào, liền hướng dưới chân núi đi xuống.

" Nha đầu, ngươi cố ý phân phó hắn, hắn là không muốn hắn cùng ngươi đi mạo hiểm, ta nói có đúng không?"

Đúng lúc này, bên trong linh hồn của Cố Nhược Vân vang lên một đạo âm thanh tà mị.

Ôn gia?

Đó chỉ là cái cớ Cố Nhược Vân lấy ra mà thôi!

Mục đích chân chính của nàng, không phải để Cố Sanh Tiêu đi Hồng Liên lãnh địa thông báo với cha mẹ về hành động của Ôn gia, mà chỉ là để hắn rời đi mà thôi!

" Đi Minh Giới cứu Thiên Bắc Dạ chỉ cần một mình ta là đủ rồi, nếu có hắn đi theo, ta sợ sẽ có nguy hiểm," Cố Nhược Vân nâng lên tầm mắt, con ngươi dừng về phía khoảng không, chậm rãi nói, " Tử Tà, mỗi một lần đều là Tiểu Dạ đi theo bên người cứu ta, cho nên lúc này đây đến lượt ta đi tìm hắn! Vô luận hắn ở nơi nào ta đều sẽ tìm được hắn, cho dù huyết tẩy toàn bộ Minh Giới, ta cũng sẽ đem hắn ra ngoài, không có bất luận kẻ nào có thể cướp đi nam nhân của ta!"

Bên trong cuồng phong, thanh y bay lên, cuối cùng nói ra một tiếng khí phách, ánh mắt nàng vạn phần sắc bén giống như chủy thủ làm lòng người run sợ.

Tử Tà trầm ngâm nửa ngày, lại mở miệng nói: " Nha đầu, nếu chỉ dựa vào thực lực hiện tại của ngươi mà đối nghịch với địa ngục tam đầu long, vậy ngươi khẳng định chết không thể nghi ngờ! Bất quá, ta còn có một con đường khác đi Minh Giới, nhưng con đường kia cũng rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh! Ngươi xác định muốn đi sao?"

Cửu tử nhất sinh?

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng lên khóe môi: " Cửu tử nhất sinh, cũng tốt hơn là phải chết! Ít nhất còn có cơ hội " cả đời bên nhau"! Tử Tà, nói cho ta biết đó là nơi nào!"

Bên trong linh hồn, truyền đến một âm thanh bất đắc dĩ.

" Ngươi nếu đã quyết định, vì để cho ngươi có cơ hội còn mạng, ta sẽ mang ngươi tới con đường kia, nhưng mà ngươi nhất định phải sẵn sàng! Con đường này, trăm cay ngàn đắng hơn nhiều so với con đường ngươi đi đến nơi Trục Xuất, còn muốn gian khổ hơn! Nếu ngươi ngã xuống trên con đường này, vậy ngươi sẽ phải hồn phi phách tán!"

Hồn phi phách tán!

Cũng chẳng còn cách
nào khác, nếu ngã xuống nơi đó, từ đây về sau trên đời này không còn Cố Nhược Vân.

Tương tự cũng không còn cơ hội luân hồi chuyển thế!

" Đi thôi, mặc kệ con đường này có bao nhiêu nguy hiểm, ta nhất định phải thử xem, không phải sao?" con ngươi Cố Nhược Vân hàm chứa một tia sáng, " Vì hắn, cho dù là hồn phi phách tán, ta cũng không hối hận!"

Bên trong Thượng Cổ Thần Tháp, khi Tử Tà nghe thấy Cố Nhược Vân nói như vậy, trong lòng nhiễm lên một tầng chua xót.

Kiếp trước, nha đầu này cùng Thiên Bắc Dạ là đối thủ, lại từ trong chiến đấu mà nảy sinh tình cảm, còn hắn làm bạn với nàng nhiều năm như vậy cũng không thể bồi dưỡng ra thứ tình cảm đó! Đặc biêt là cái loại ăn ý này, cũng đã từng làm hắn tràn đầy ghen ghét đố kỵ.

Hắn vốn tưởng rằng, đời này sẽ có cơ hội, không nghĩ tới vô luận là nàng luân hồi mấy đời, trong mắt nàng vĩnh viễn cũng chỉ có hắn.

" Nha đầu, nếu ngươi muốn làm như vậy thí cứ yên tâm lớn mật mà làm, vô luận là đúng hay sai! Chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta đều sẽ lựa chọn trợ giúp ngươi, cho dù một ngày nào đó ngươi muốn diệt phiến đại lục này, ta cũng sẽ dem lực lượng cho ngươi mượn."

Tử Tà nâng lên ý cười, tươi cười kia lộ ra tà mị còn có một tia ấm áp: " Nếu ngươi thật sự vì hắn hồn phi phách tán, đến lúc đó ta cũng sẽ theo ngươi biến mất trên thế gian! quan hệ của chúng ta vốn dĩ chính là khế ước, ngươi chết ta liền chết!"

" Tử Tà......."

Một dòng nước âm chảy qua trong lòng Cố Nhược Vân, làm lòng nàng khẽ run lên một chút.

Cuộc đời này, nàng thật sự để Tử Tà thua thiệt quá nhiều, sợ là một đời một kiếp cũng không thể bồi đắp lại.

" Cảm ơn ngươi, Tử Tà, ngươi đã giúp ta quá nhiều, chờ sau khi ta đem mọi chuyện xử lý tốt, ta sẽ giải trừ quan hệ khế ước cùng với ngươi, trả lại một thân tự do cho ngươi," Cố Nhược Vân cười cười, " Ngươi là phượng hoàng tự do bay lượn trên thế gian, không nên bị bất cứ cái gì trói buộc, ta cũng không có lý do giam cầm ngươi cả đời, chuyện duy nhất ta có thể làm chính là trả lại tự do cho ngươi."

" Nha đầu, ngươi đừng quên, ta rợ giúp ngươi đồng thời ngươi cũng trợ giúp ta, nếu không phải khế ước cùng ngươi, thực lực của ta cũng sẽ không có khôi phục nhanh như vậy, vậy hẳn ta còn phải cảm ơn ngươi."

Phảng phất biết Cố Nhược Vân áy này ở trong lòng, âm thanh Tử Tà lại lần nữa vang lên.

Nhưng hắn lại không biết, một câu này lại làm Cố Nhược Vân áy náy càng nhiều hơn, nàng như thế nào lại không biết lời nói của gia hỏa này vì để làm giảm thua thiệt của hắn trong lòng nàng? Nhưng nàng thua thiệt Tử Tà không chỉ có một chút mà là quá nhiều!

Nếu không phải hắn, nàng không biết đã chết bao nhiêu lần, có thể nói là rất nhiều thứ đều là Tử Tà lấy mạng cứu nàng, nàng mới có thể sống.

Cố Nhược Vân không hề nói thêm cái gì, nhưng mà trong lòng nàng cũng đã hạ một cái quyết định, chờ sau khi mọi chuyện được xử lý tốt, tất nhiên nàng sẽ khôi phục tự do cho Tử Tà, để hắn không bị giam cầm trong Thượng Cổ Thần Tháp.....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện