Rừng rậm Ác Linh là nơi hung dữ nhất của Thiên Nguyệt đế quốc, trong rừng rậm Ác Linh, cho dù linh thú bên ngoài cũng dã cảnh giới Siêu Phàm, mà càng đi sâu vào sẽ gặp được linh thú hung mãnh, nghe nói trong rừng rậm Ác Linh có linh thú Chí Tôn hậu kỳ tồn tại.
Bởi vậy, cho dù là cường giả Chí Tôn, cũng không dám một mình đi vào rừng rậm Ác Linh.
Hiện tại, trong rừng rậm Ác Linh, một tiểu đội bảy người đang đi trên đường dầy bụi gai.
Trong những người đó, xuất sắc nhất chính là hai người nam nữ đang sóng vai mà đi.
Chỉ thấy trong đó nữ tử kia một thân thanh y, dung mạo thanh tú, một đầu tóc đen như thác nước phất phơ trong gió, ánh mắt của nàng thanh lãnh như nước, trên dung nhan thanh lệ là một mãnh bình tĩnh.
Mà nam nhân bên cạnh mặc áo ài hồng bào, mặt như hoa dào, khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt là tươi cười trên dung nhan yêu nghiệt kia, thật sự mà nói chính là phong hoa tuyệt đại.
Hai người này, chính là Cố Nhược Vân và Tá Thượng Thần tiến vào rừng rậm Ác Linh để thí luyện.
Đương nhiên, trừ bỏ bọn họ, những người còn lại đều là ủ rũ cụp đuôi, đồng dạng người bị khinh bỉ Lý Thanh cũng thế.
" Thật xui xẻo, gặp được ba cái phế vật như vậy! tỷ thí hiện tại của chúng ta nhất định là thú rồi!"
Nam tử tên Đổng Phương có chút ão não nói.
Hắn thật sự không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì, mới cùng ba phế vật hợp thành một đội ngũ!
" Đổng Phương," một nam tử khác mặc trường bào rộng thùng thình nhìn hai người Cố Nhược Vân đi theo phía sau, trấn an Đổng Phương, " Cho dù thua cũng không có gì ghê gớm, dù sao mỗi năm Thiên Nguyệt đế quốc đều tổ chức
tỷ thí, chờ tới năm sau, chúng ta làm lại từ đầu không được sao?"
Rất hiển nhiên, vị nam tử trường bào rộng thùng thình này đã nhận định, chỉ cần Cố Nhược Vân bọn họ tồn tại, vòng đào thải phải thua không thể nghi ngờ!
" Nhận thua?" Đổng Phương hừ hừ, không có tức giận nói, " Nhưng ta không giống như công tử tướng quân phủ Lý gia, có người giúp hắn đi cửa sau! Ta thông qua nỗ lực của bản thân để báo danh, hơn nữa đây là trận đầu tiên ta tham gia, ta không nghĩ rằng đến vòng đào thải cũng không qua được."
Lời của Đổng Phương nói làm cho sắc mặt của mấy người xung quanh đều biến đổi.
Cho dù bọn họ cũng khinh thường Lý Thanh này, nhưng đối phương lại là công tử phủ tướng quân, quyền thế ngập trời, nếu lời nói này để cho tướng quân biết tất nhiên sẽ khiến bọn họ gặp phiền toái!
Nghĩ đến đây, lập tức có người liếc nhìn về phía Lý Thanh.
Rất hiển nhiên, sau khi nghe được lời nói của Đổng Phương, sắc mặt Lý Thanh có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống.
Nơi này không phải là hoàng thành Thiên Nguyệt đế quốc, không có phụ thân chống lưng vì hắn, thời điểm này hắn không thể cùng người khác phân tranh, nói cách khác vạn nhất chết ở nơi này rõ ràng không đáng giá!
" Xác thật ta không có tài cán gì, nhưng ai nói vận khí ta tương đối tốt, có một phụ thân là tướng quân, có bản lãnh các ngươi cũng tìm tới phụ thân như vậy đi!"