Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Không tìm đường chết sẽ không chết .


trước sau

" Nha, tiểu gia hỏa này tức giận cũng thật lớn, cùng mèo nhỏ thật giống nhau, nhưng chỉ bằng lực lượng nhỏ yêu đó sao có thể làm gì bổn thiếu gia?"

Đoạn Ất liếc nhìn đôi mắt phun lửa của tiểu gia hỏa, càng thêm phá lên cười càn rỡ.

Hắn nghĩ rằng, một con linh thú không có sức chiến đấu thì có thể làm được gì? thân thể nhỏ mềm mại kia, một cái tát của mình cũng đủ làm cho nó thành bánh nhân thịt! Căn bản không cần sợ hãi!

Nhưng rất nhanh, Đoạn Ất đang cười bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.

Chỉ thấy mấy người Đổng Phương theo bản năng lùi về sau mấy bước, trên mặt là biểu tình vui sướng khi người gặp họa, đến cả Lý Thanh là người trầm mặc ít lời cũng thế, thật giống như hắn đã trêu chọc cái gì không nên trêu chọc.

Nếu nói, chỉ có Đổng Phương làm ra biểu tình kia thì về phần tình cảm có thể hiểu, hắn có thể coi như Đổng Phương hù dọa hắn. Nhưng mà, khi trông thấy Lý Thanh có thân phận cao quý cũng như vậy, Đoạn Ất có chút không hiểu.

Sao lại thế này?

Trong cảm nhận của Đoạn Ất, ánh mắt những người này nhìn hắn giống như đang nhìn người chết!

" Đoạn Ất, ta cùng ngươi xưa nay không quen biết, cũng không hề gút mắt, càng không nghĩ sẽ nhúng tay vào ân oán giữa ngươi và Đổng Phương," Lý Thanh cười nói một tiếng, " Nhưng mà, hiện tại ta muốn nói với ngươi một câu, không tìm đường chết sẽ không phải chết! Có một số người, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân ta đắc tội cũng không nổi! Hơn nữa, tuy rằng ta không thích Đổng Phương này, nhưng một câu kia của hắn lại được chúng ta công nhận, đó là... thức ăn của tiểu linh thú này, xác thật bán toàn bộ Đoạn
gia các ngươi cũng mua không nổi!"

Oanh!

Giống như sét đanh ngang tai, làm bước chân Đoạn Ất lảo đảo vài cái, lui về phía sau vài bước.

Sắc mặt của hắn tái nhợt vô cùng, đầu óc sụp đổ ầm ầm, phảng phất còn chưa tỉnh lại từ trong lời nói của Lý Thanh.

Cái gì gọi là có một số người, liền đến Lý đại tướng quân cũng không đắc tội nổi?

Còn có, ngay cả công tử Lý Thanh cũng nói, thức ăn của tiểu linh thú này cho dù bán toàn bộ Đoạn gia cũng mua không nổi?

Thức ăn của nó chẳng lẽ làm từ vàng? nhưng mà, cho dù lấy vàng làm thức ăn linh thú, không có khả năng lấy tài phú của Đoạn gia mua không nổi!

Thời điểm trong đầu của Đoạn Ất cong vang vọng lời nói của Lý Thanh, một đạo tiếng kêu sợ hãi chợt truyền đến, đem suy nghĩ của hắn đột nhiên kéo về.

" Đoạn công tử, cẩn thận!"

Xôn xao!

Một luồng gió âm lãnh đánh tới, thời điểm Đoạn Ất kinh ngạc quay đầu, tức khắc nhìn thấy một màn làm đời này kiếp này của hắn vĩnh viễn khó quên......

Chỉ thấy tiểu linh thú lúc trước còn phúc hậu và vô hại đột nhiên trở nên dữ tợn, miệng há to như một hắc động mở rộng, to đến mức còn to hơn cả thân thể nó, hơn nữa vẫn không ngừng mở rộng.

Mà luồng gió kia, chính là phát ra từ miệng của tiểu gia hỏa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện