Nghe vậy, Thiên Bắc Dạ nghiễm nhiên bật cười, hắn đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng cọ trên đầu nàng: " Vân nhi, vạn năm trước người đã nhìn thấy khuôn mặt ta rất ít, người biết đặc thù này tương tự cũng là rất ít, về điểm này ngươi không cần quá lo lắng! Địa ngục Tam Đầu Long vốn dĩ để ta tiến vào Minh Giới là vì muốn mượn tay những người đó đối phó ta, ai ngờ ta trong họa gặp phúc, một lần nữa tiến vào Minh Phủ."
" Địa ngục Tam Đầu Long có lai lịch gì?" Cố Nhược Vân nhíu mày hỏi.
Hiện tại sau khi nghe được lời nói này, Thiên Bắc Dạ trầm mặc vài giây, rất lâu mới nâng lên một nụ cười, nhưng mà tươi cười kia đã không còn ấm áp, ngược lại lộ ra một cổ cảm giác âm trầm.
" Nó đã từng là thuộc hạ của ta, sau lại.... phản bội ta!"
Cảm nhận được cả người Thiên Bắc Dạ tản mát ra hơi thở âm lãnh, Cố Nhược Vân không nói gì, nàng mở đôi tay gắt gao ôm chặt hắn.
" Còn có, Tiểu Dạ, theo như lời Tả Vũ nói về nữ nhi của phủ chủ là như thế nào?"
Bỗng nhiên, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhướng mày hỏi.
Thân thể Thiên Bắc Dạ đột ngột cứng đờ, hắn thật cẩn thận nhìn Cố Nhược Vân: " trong vòng một vạn năm ta biến mất, chủ phủ Minh Phủ đều do mấy lão gia hỏa kia lựa chọn, mà ta chính là chủ phủ đời kế tiếp cũng do mấy lão già kia lựa chọn, bởi vậy chủ phủ đương nhiệm muốn đem nữ nhi hắn gả cho ta, Vân nhi, ta có thể thề với ngươi, sau khi tiến vào Minh Phủ, ta cũng chỉ nói qua hai chữ với nữ nhi chủ phủ, cũng không có nói dư thừa một câu, ngươi.... tức giận sao?"
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của Thiên Bắc Dạ, cười như không cười hỏi: " Nga? vậy hai chữ ngươi nói là hai chữ gì?"
Thiên Bắc Dạ có chút khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân, thành thật trả lời nói: " Chữ thứ nhất là " lăn", chữ thứ hai vẫn là " lăn", Vân nhi, nếu ngươi không thích ta nói, sau này liền một chữ ta cũng không nói, ngươi đừng tức giận có được không?"
Nam tử này lúc trước còn tàn nhẫn giống như sát thần, giờ phút này lại rất cẩn thận đứng trước mặt Cố Nhược Vân, ăn nói giải thích rất khép nép, sợ nữ tử trước mặt sẽ tức giận.
" Xì."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia rực rỡ giống như ánh mắt trời, làm cho Thiên Bắc Dạ thả lỏng tâm trạng xuống.
" Tiểu Dạ, như thế nào ta lại không tin ngươi? Chúng ta nhận thức nhau nhiều năm như vậy, ngươi vì cứu ta mấy lần mà không màng nguy hiểm, hiện giờ lại vì huynh trưởng ta mà thâm nhập hiểm cảnh! Cho nên, dù ngươi đứng trước mặt ta nói rằng ngươi phản bội ta, tất nhiên ta cũng sẽ lựa chọn tin tưởng ngươi."
Ánh mắt của nàng nghiêm túc lên: " Ta tin tưởng, ngươi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ta, ta cũng tin rằng bất luận ta làm cái gì, ngươi đều đứng bên cạnh ta, giúp ta vô điều kiện."
" Vân nhi."
Thiên Bắc Dạ giơ tay lôi kéo, đem nữ tử kéo
vào trong ngực của mình, hắn hơi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trong đôi mắt màu đỏ ngăn không được nhu tình.
" Ta cho dù phụ mọi người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không phụ ngươi!"
Đây là hứa hẹn hắn cho nàng cả đời này.
Đời này kiếp này, có nàng đã đủ rồi.
Thời gian hôn nhau trôi qua đã lâu, hai người cũng đã ý loạn tình mê, Thiên Bắc Dạ chậm rãi buông nữ tử ra, giọng nói có chút khàn khàn mà khô khốc: " Vân nhi, chúng ta có thể không...."
Hắn còn chưa đem lời nói ra hoàn chỉnh, nhưng ý tứ cũng thật rõ ràng.
Nhìn đôi mắt nam nhân hàm chưa ánh sáng nhu hòa, Cố Nhược Vân hơi hơi gật đầu: " TA đã đáp ứng ngươi, lần sau gặp mặt ta sẽ đem bản thân mình giao cho ngươi, Tiểu Dạ, ngươi đã trả giá quá nhiều, cho nên ngươi cũng là nam nhân cả đời này ta phó thác."
" Vân nhi."
Được nữ tử cho phép, Thiên Bắc Dạ lại lần nữa gắt gao đem nàng kéo vào trong ngực, dưới gió nhẹ ở đây, hắn chậm rãi đem nữ tử ôm lên, đi tới giường lớn.
Trên giường, màn đỏ nhẹ nhàng bay bổng, vui vẻ mà tươi đẹp, che đậy một đôi nam nữ trên giường kia, xuyên thấu qua màn che chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh miên man bất định...
........
Hôm sau.
Nắng sớm vừa lên, Cố Nhược Vân tỉnh lại cảm thấy cả người đau nhức không thôi, nàng xoa xoa cổ, quay đầu liền đối mặt với một đôi mắt màu đỏ tràn đầy nhu tình.
" Tỉnh?"
Thiên Bắc Dạ nhẹ nhàng cười, nâng cánh tay đem thân thể nữ tử kéo vào trong ngực nói: " Vân nhi, sau khi rời đi Minh Giới, chúng ta liền thành thân có được không?"
" Được."
Cố Nhược Vân nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Hiện giờ phụ mẫu đã tìm được, một nhà cũng đã đoàn tụ, cũng là thời điểm nàng cùng Tiểu Dạ thành hôn. Bởi vì đây là chuyện lúc trước nàng đã đáp ứng hắn.
" Vân nhi, lúc trước ta có nói qua, nếu muốn cưới ngươi ta sẽ lấy thiên hạ làm sính lễ! Cho nên, Minh Phủ cũng là sính lễ ta dành cho ngươi! Hiện tại chúng ta về Minh Phủ trước một chuyến, ta còn có chút chuyện cần xử lý."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: " Ta đi cùng với ngươi."
Nếu Thiên Bắc Dạ đã công bố muốn đem Minh Phủ đưa cho nàng, tất nhiên nàng sẽ không sự tuyệt, đi cùng với hắn nàng cũng không cần phải khách khí!
" Đúng rồi," đột nhiên Cố Nhược Vân nghĩ tới cái gì, hơi hơi nhíu mày, " Yêu nghiệt Tá Thượng Thần đã chạy đi đâu rồi? Lại vô duyên vô cớ mất tích! Còn có Quận Vương kia, ta cảm thấy tựa hồ hắn cũng không có đơn giản, giống như có bí mật gì đó...."