Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Lại gặp Lam Ca (bốn)


trước sau

Edit: kaylee

Đương nhiên, không có khả năng bọn họ nói ra mục đích này!

Tính cách bán thú nhân thật sự táo bạo, dễ dàng phạm tội lớn ngập trời? Kia chỉ là các tiền bối vì lấy được thân thể của bán thú nhân mà làm ra giải thích thôi.

Nếu không, hành vi của bọn họ tàn nhẫn như thế, chắc chắn để tiếng xấu muôn đời!

Nhưng nếu dùng lời giải thích này thi không giống, thế nhân chỉ biết tôn sùng cường giả tru diệt bán thú nhân là nhân sĩ chính nghĩa, còn lưu danh sử sách!

"Hừ!"

Lam Ca hừ lạnh một tiếng: "Những nhân loại tàn nhẫn các ngươi, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng, hôm nay Lam Ca ta chính là tan xương nát thịt, cũng sẽ không lưu lại một thứ hữu dụng cho các ngươi!"

Hắn biết, đối mặt với nhiều nhân loại vây diệt như vậy, hắn muốn chạy còn khó hơn lên trời.

Nhưng cho dù hắn tan xương nát thịt, cũng sẽ không để tim gan của mình bị những nhân loại ghê tởm này sử dụng!

"Ngươi muốn làm gì?"

Cảm nhận được lực lượng bắt đầu khởi động ra trên người Lam Ca, lão giả mặc trường bào màu nâu không còn chính nghĩa lẫm nhiên lúc trước nữa, vẻ mặt tràn ngập sốt ruột.

"Ngươi muốn tự bạo? Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi tự bạo, linh hồn cũng sẽ theo đó hủy diệt! Ngươi mau dừng tay!"

Nếu hắn thật sự tự bạo, thì cái gì cũng không thể lưu lại, hôm nay những bọn họ người này sẽ vất vả đến không một chuyến.

Dù sao hiện tại số lượng bán thú nhân quá mức thưa thớt, thật vất vả tìm được một người, sao nguyện buông tha?

Lam Ca giống như không nghe thấy lời lão giả mặc trường bào màu nâu nói, khí thế trên người lại chen chúc mà ra, theo đó mà đến, là một loại lực lượng tự hủy.

"Cố cô nương, thật có lỗi, ta không cách nào trung với hứa hẹn đối với ngươi, cũng không cách nào cường đại bản thân tùy tùng với ngươi." Tiếc nuối lớn nhất trong lòng Lam Ca, là không thể tự mình giao Phong Vân đế quốc đến trong tay Cố Nhược Vân.

Này sẽ là chuyện ăn năn suốt đời hắn!

Ngay tại lúc Lam Ca cảm giác được bản thân sẽ tùy thời nổ mạnh, đột nhiên, một bàn tay đặt ở phía trên bờ vai của hắn, nháy mắt kia, tất cả lực lượng trong cơ thể hắn đều bình tĩnh
trở lại, thân thể vốn trướng lên như quả bóng cao su cũng giống như bị châm nổ, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Hắn kinh ngạc quay đầu, tầm mắt nhìn về phía thanh y nữ tử đứng ở bên mình, biểu cảm tràn ngập khiếp sợ, càng nhiều hơn là vẻ kích động.

"Ngươi... Ngươi đã trở lại?"

Bên cạnh, nữ tử mặc áo xanh, bình tĩnh mà lạnh nhạt, đôi mắt thanh lãnh nhìn những người bức bách Lam Ca trước mặt đó, nhàn nhạt nói: "Lam Ca, nói với ta, xảy ra chuyện gì?"

Thân mình Lam Ca chấn động, hắn chậm rãi rũ mi mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

"Ta không cẩn thận bại lộ thân phận bán thú nhân, cho nên gặp đuổi giết."

Bại lộ thân phận?

Cố Nhược Vân cau chặt mày, nhìn Lam Ca, nói: "Ta đã giúp ngươi che dấu hơi thở, như thế nào ngươi lại bại lộ thân phận?"

Nghe thế, Lam Ca lộ ra một nụ cười khổ: "Lúc trước ta nghe nói một chỗ xuất hiện Thần Khí, nên cùng Lưu Nguyệt đến đoạt, ai biết cái gọi là Thần Khí kia lại là một u hồn cổ lão, u hồn kia liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận bán thú nhân của ta, còn muốn dùng da thịt của ta đắp nặn thân thể cho lão, lúc đó tiến đến cũng có không ít cường giả, cho nên thân phận bán thú nhân của ta bị truyền ra."

U hồn cổ lão có thể nhìn ra Lam Ca là bán thú nhân?

Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, trầm mặc xuống, không biết nghĩ đến cái gì.

Nàng đã từng trợ giúp Lam Ca giấu đi hơi thở, nhưng vẫn bị người nhìn thấu, nhưng mà, có thể nhìn thấu thân phận của Lam Ca cũng chỉ có một loại nhân, kia chính là, u hồn này cũng là bán thú nhân!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện