Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Lâm Tuyết không có đầu óc (bảy)


trước sau

Edit: kaylee

Không đợi Lâm Dương suy nghĩ cẩn thận, Hồng Liên Lĩnh chủ đã chạy tới trước mặt của hắn.

Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, khóe môi nam nhân nâng lên một độ cong lãnh khốc, từ trên cao nhìn xuống phân phó nói: "Là ngươi mở cửa ra, hay là để bản Lĩnh chủ tự mình đến?"

Âm thanh của hắn lộ ra hơi thở thị huyết, làm cho Lâm Dương rùng mình một cái, rốt cục phục hồi tinh thần lại, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, sốt ruột hô: "Lĩnh chủ, xin ngài nể tình mấy ngày nay tới giờ thuộc hạ luôn trung tâm với Lĩnh chủ, tha cho muội muội thuộc hạ một cái mệnh, thuộc hạ tất cảm kích vạn phần."

Hồng Liên Lĩnh chủ cúi đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Dương quỳ gối trước mặt mình, một nụ cười lãnh khốc xuất hiện ở phía trên khóe môi hắn.

"Trước kia, ta đã cứu ngươi nửa chết nửa sống, hơn nữa cho ngươi một chỗ cư trú, ngươi lại dung túng muội muội ngươi làm xằng làm bậy, hiện giờ, ngươi còn dám nói luôn trung tâm với bản Lĩnh chủ?"

Thân mình Lâm Dương run lên, hành vi hôm nay của hắn đã phản bội Lĩnh chủ, làm sao nói trung tâm?

Nghĩ đến muội muội mình làm mình đối mặt với tất cả thứ này, tâm Lâm Dương chợt hoảng sợ lên, cũng là lần đầu tiên hối hận không để ý dạy tốt muội muội.

"Phanh!"

Hồng Liên Lĩnh chủ không nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, trực tiếp nâng chân lên đạp mở cửa thư phòng ra, lại lạnh lùng nói một câu: "Đốt nến lên!"

"Vâng, Lĩnh chủ đại nhân."

Lúc này, Lâm Tuyết đang ở trong thư phòng giao triền với gã sai vặt, đột nhiên nghe được một tiếng nói quen thuộc mà lại lãnh khốc, sợ tới mức thân mình nàng ta run lên, ngay sau đó, bốn chữ Lĩnh chủ đại nhân kia, giống như sét đánh vào trong óc, làm thân thể của nàng ta cứng ngắc ở tại chỗ.

Không có khả năng!

Tới bắt - gian làm sao có thể là Lĩnh chủ đại nhân?

Người đến là Lĩnh chủ đại nhân, vậy nam nhân trên người mình này là ai?

Một sự hoảng sợ tập kích trái tim của Lâm Tuyết, khó chịu làm nàng ta thiếu chút hít thở không thông, đúng lúc này, trong thư phòng tối tăm, ánh nến bị điểm sáng tỏ, ở bên trong ánh nến kia, nàng ta thấy được một khuôn mặt hèn – mọn mà lại xấu xí.

Nhất là, hiện tại người quái dị này còn đang vận động ở trên người nàng ta.

"Vân Nhi, đừng
nhìn."

Thiên Bắc Dạ vội vàng đưa tay bưng kín mắt của Cố Nhược Vân, đồng thời cũng nghiêng đầu sang một bên, sợ thân thể xích - lỏa của hai người này sẽ ô nhiễm ánh mắt bọn họ...

"Tuyết nhi!"

Một âm thanh đau lòng khó nhịn truyền tới.

Mọi người chỉ thấy Lâm Dương thất tha thất thểu chạy về phía Lâm Tuyết, sau khi nhìn thấy nam nhân đè trên Lâm Tuyết, hai mắt hắn một mảnh tối đen, thiếu chút hôn mê bất tỉnh.

Tại sao có thể như vậy?

Vì sao cùng Tuyết nhi làm việc này sẽ là một gã sai vặt?

"Mau thả muội muội ta ra!"

Lâm Dương tức giận đưa tay, một chưởng đánh nam nhân trên người Lâm Tuyết xuống, sau đó hắn vội vàng nâng Lâm Tuyết dậy, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: "Tuyết nhi..."

Khuôn mặt Lâm Tuyết một mảnh tuyết trắng, môi nhẹ nhàng run run, thật lâu sau, nàng ta mới đột nhiên tỉnh lại, chạy đến một bên nôn ra một trận.

"Nôn!"

Tay nàng ta đỡ vách tường, vẻ mặt đều là thống khổ, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến người quái dị kia dùng miệng thối miệng hôn nàng ta, trong dạ dày nàng ta còn có một loại cảm giác phiên giang đảo hải, hận không thể nôn ra toàn bộ đồ ăn mấy ngày nay!

Chờ phun không sai biệt lắm, nàng ta vội vàng đi đến bên người Hồng Liên Lĩnh chủ, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: "Lĩnh chủ, người nên làm chủ vì ta! Người nhất định phải làm chủ vì ta! Người quái dị cường - bạo ta, ta muốn giết hắn, nhất định phải giết hắn!"

Lần đầu tiên của nàng, là muốn hiến cho Lĩnh chủ, không nghĩ tới sẽ bị một người quái dị đoạt mất! Điều này làm cho Lâm Tuyết luôn tâm cao khí ngạo như thế nào chịu được? Cho nên, ở trong lòng nàng ta đã bầm thây vạn đoạn người quái dị kia!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện