Edit: kaylee
"Nha đầu ngốc," Tử Tà nở một nụ cười, âm thanh tà mị trước sau như một, lại hàm chứa sủng nịch: "Giúp ngươi, cũng là giúp ta, đừng quên, hai người chúng ta là khế ước sinh tử, ta chỉ có đi theo ngươi, mới có thể làm cho lực lượng của ta khôi phục càng nhiều! Cho nên, ta giúp ngươi, cũng là giúp đỡ bản thân ta, ngươi không cần có gánh nặng tâm lý gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bất luận ta làm cái gì, ta đều là cam tâm tình nguyện! Vĩnh viễn không hối hận!"
Cố Nhược Vân run sợ một chút, cuộc đời này này, nàng có thể có được phu quân như Thiên Bắc Dạ cùng đồng bạn như Tử Tà, là may mắn của nàng!
Vì hai người kia, nàng cũng có thể liều lĩnh.
"Nha đầu, nhớ kỹ, một cái cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp, ngươi ngàn vạn đừng đi vào, chỉ có chờ khi ngươi gặp được chuyện nguy hiểm nhất, thứ trong cánh cửa kia có thể cứu ngươi một mạng, nếu hiện tại ngươi đi vào, sau này không cách nào cứu ngươi!"
Từ sau khi Cố Nhược Vân đột phá đến Cửu Chuyển, đã có thể mở ra một cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp.
Nhưng mà, ngay tại trước đây, Tử Tà đã báo cho nàng, nếu không có nguy hiểm, ngàn vạn đừng đi một cửa cuối cùng này, chỉ có lúc gặp phải nguy hiểm, nàng mới có thể lợi dụng thứ trong cửa đổi lấy một cái mạng!
"Ta hiểu được, Tử Tà, ngươi đi đi, lấy thực lực hiện tại của ngươi, hoàn toàn có thể rời đi bên người của ta, không bị khế ước trói buộc."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, âm thanh mang theo một chút phiền muộn.
"Được."
Ở sau khi Tử Tà nói xong lời này, một luồng sáng màu tím lập tức từ trong thân thể của nàng nhảy ra, biến thành một con Phượng Hoàng giương cao cánh, bay vào trong hư không, phát ra một tiếng hót vang, biến mất ở trong hư không.
Cố Nhược Vân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tiểu nãi oa ủy ủy khuất khuất bên cạnh: "Tầm Nhi, chúng ta đi, hiện tại phải đi gặp ngoại công ngoại tổ mẫu của con, bọn họ nhìn thấy con khẳng định sẽ rất vui sướng."
Tiểu Tầm Nhi nhu thuận gật gật đầu, nắm chặt tay của Cố Nhược Vân.
Vừa rồi dáng vẻ khi Cố Nhược Vân biến sắc mặt thật sự
là dọa đến hắn, đến nay hắn đều không biết không phải là mình nói sai, làm cho mẫu thân tức giận...
Hồng Liên Lĩnh.
Hai phương nhân mã tranh phong.
Nếu Cố Nhược Vân ở nơi này, có thể nhận ra giờ phút này thanh y nữ tử đứng ở bên trong đội ngũ Minh phủ chính là Mộ Dung Thiến Mộ Dung gia tộc.
Mộ Dung thế gia này thân là bốn đại gia tộc bảo vệ, Mộ Dung Thiến lại là hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung thế gia, tự nhiên rất được nuông chiều, bởi vậy, mới có thể ở năm đó sau khi gặp được Thiên Bắc Dạ, chết sống quấn lấy hắn, càng là muốn giết Cố Nhược Vân.
"Mộ Dung Thiến," Sau khi Môn chủ Ẩn Môn nhìn thấy ở phía đối lập Mộ Dung Thiến, không khỏi cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Không nghĩ tới Mộ Dung thế gia các ngươi vậy mà lại phản bội Đệ Nhất thành, càng là tằng tịu với người Minh phủ! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ vì quyết định của mình?"
Mộ Dung Thiến ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Ta và người Minh phủ đi cùng nhau thì thế nào? Người đứng đầu Minh phủ là nam nhân của ta! Ta khẳng định giúp đỡ hắn!"
Nói xong lời này, nàng ta quay đầu nhìn về phía phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ, cười một tiếng: "Tiện nhân Cố Nhược Vân kia đâu? Thế nào? Nàng bị nam nhân của nàng vứt bỏ cho nên trốn đi nỉ non rồi? Ta nói cho các ngươi biết, người đứng đầu Minh phủ này chính là Thiên Bắc Dạ! Hiện tại ta đã được Thiên Bắc Dạ thu làm tiểu thiếp, Cố Nhược Vân đã trở thành hạ đường phụ (người vợ bị bỏ) của hắn!"
Hồng Liên Lĩnh chủ đột nhiên bộc phát ra một lực lượng cường hãn, ‘ầm’ một tiếng đánh về phía Mộ Dung Thiến, ở lúc người chung quanh đều không phản ứng lại, luồng lực lượng này dừng ở trên người Mộ Dung Thiến, thân thể của nàng ta chợt lui lại mấy bước, sắc mặt càng tức giận.