Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Hạ Lâm Ngọc đã xảy ra chuyện (bảy)


trước sau

Edit: kaylee

"Không được, ta làm không được!"

Hạ Lâm Ngọc có chút thống khổ ôm đầu: "Ta cái gì đều nhớ không ra, nhưng mà ta vẫn không cách nào làm được tiếp cận ngươi, Công chúa Diệp Loan, chúng ta có từng thật sự là người yêu không, vì sao ta sẽ có một loại cảm xúc mâu thuẫn đối với thân thể của ngươi?"

Thân mình Diệp Loan cứng đờ, ở lúc Hạ Lâm Ngọc không nhận thấy được, một chút sắc bén chợt lóe lên từ đáy mắt, rất nhanh nàng ta đã khôi phục dáng vẻ cao nhã dịu dàng.

"Hạ công tử, ngươi chỉ là rất giữ quy củ, không muốn đụng chạm ta trước khi thành hôn, ngươi làm như vậy, là vì không muốn thương hại ta, cho nên tâm lý của ngươi mới có thể làm ngươi thấy mâu thuẫn khi tới gần ta..."

"Là như thế này sao?" Trong mắt Hạ Lâm Ngọc xuất hiện một chút nghi hoặc, hắn cau chặt mày: "Nói cách khác, sau khi chúng ta thành thân, mâu thuẫn ta đối với ngươi có thể biến mất."

Diệp Loan gật gật đầu: "Là như thế này không sai, Hạ công tử, ngươi phải nhớ kỹ, người ngươi yêu nhất là ta! Tiểu tiện nhân Cổ Lan kia là kẻ ác vì muốn chiếm được ngươi mà mưu sát cả nhà ngươi! Nàng tội ác ngập trời! Vì đạt được tâm của ngươi mà không tiếc giết cả nhà ngươi, nếu nàng đến quấy rối ở hôn lễ của chúng ta, ngươi nhất định phải giết nàng!"

Giọng nói của nữ tử giống như ma âm, cắm rễ sinh trưởng ở trong đầu Hạ Lâm Ngọc.

Giống như là bị âm thanh của Diệp Loan ảnh hưởng, vẻ mặt Hạ Lâm Ngọc dần dần bình tĩnh xuống, vẻ mặt của hắn không còn có ngây ngô ngây thơ Cố Nhược Vân quen thuộc, mà là tràn ngập sát khí.

"Giết nàng, bất kỳ người nào đến quấy rối, đều giết!"

Thế này Diệp Loan mới vừa lòng cười: "Hạ công tử, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta đây lập tức rời đi, vài ngày sau chính là hôn lễ của chúng ta, ta muốn có một cái điển lễ thành thân khó quên, tin tưởng điển lễ này cũng sẽ làm cho Hạ công tử khó quên."

Nói xong lời này, nàng ta nhìn nhìn vẻ mặt lãnh túc của Hạ Lâm Ngọc, xoay người đi ra ngoài.

Trong phút chốc nàng ta đi ra cửa, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch.

"Sư
phụ cho ta ****, lấy thực lực hiện tại của ta muốn khống chế, cần trả giá bằng tuổi thọ, Nhưng vì đạt được Hạ Lâm Ngọc, ta cũng không có biện pháp khác," Diệp Loan ngẩng đầu, trên mặt không còn có dịu dàng tao nhã lúc trước: "Thực lực của Hạ Lâm Ngọc quá mạnh mẽ, **** thông thường khống chế không được hắn, chỉ có ****sư phụ lưu lại mới có loại lực lượng này! Ta dùng **** này phong ấn tất cả trí nhớ của hắn, hơn nữa làm cho hắn tin tưởng ta là người yêu của hắn, Cổ Lan là kẻ thù của hắn! Càng là khống chết tất cả cảm xúc của hắn."

"Nhưng mà..." Nàng ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Vì sao ta muốn làm hắn tiếp cận cơ thể của ta, hắn đều chống cự? Chẳng lẽ cơ thể của ta không có lực mê hoặc như vậy? Ngay cả **** cũng không có hiệu quả?"

Diệp Loan thật sự không nghĩ ra điểm ấy, nàng ta rõ ràng không nghĩ nhiều nữa.

"Mặc kệ như thế nào, còn có ba ngày chính là ngày ta và Hạ Lâm Ngọc thành thân, nếu tiểu tiện nhân Cổ Lan kia dám đến quấy rối, ta chắc chắn làm cho nàng có đến mà không có về!" Một chút sát khí hiện lên từ đáy mắt Diệp Loan, nàng ta cười lạnh nói: "Hơn nữa, ta sẽ làm cho người trong lòng nàng giết nàng, làm nàng cảm nhận được thống khổ tuyệt vọng! Trên đời này, còn không có người dám tranh nam nhân với Diệp Loan ta!"

"Công chúa."

Ngay tại thời điểm Diệp Loan cân nhắc đối phó Cổ Lan, một nữ tử mặc cung trang vội vàng đi đến trước mặt Diệp Loan: "Công chúa điện hạ, bệ hạ mời người đi qua."

"Phụ hoàng gặp ta?" Diệp Loan giật mình: "Hiện tại hắn gặp ta muốn làm cái gì?"

Diệp Loan nhíu mày, thật lâu sau, mới nói: "Đi bẩm báo phụ hoàng, bản cung lập tức đi gặp hắn."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện