Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: kaylee

Nhưng mà, đối với Cố Uyển Bạch tính tình thẳng thắn này, Phượng Thiên Huyễn nhưng là rất cảm tình.

Nếu, mấy năm nay mình vẫn luôn ở bên người cha nương, nói không chừng cũng sẽ hoạt bát thẳng thắn giống như Cố Uyển Bạch.

Đáng tiếc……

Nàng đầu tiên là vì cứu mẫu thân bị mất thân thể, linh hồn xuyên qua đến phiến đại lục này, lại du đãng ở trên đại lục rất nhiều năm, mới tìm được rồi một cái thân thể có thể làm nàng mượn xác hoàn hồn.

Mấy năm nay, nàng nhìn người muôn hình muôn vẻ, cũng hiểu rõ, chỉ có thời điểm mình nắm giữ tuyệt đối, mới có thể không bị người ức hiếp!

Nàng đã không còn là tiểu nha đầu năm đó tránh ở mẫu thân trong lòng làm nũng kia!

“Liễu phi.”

Phượng Thiên Huyễn giống như nhớ tới cái gì, đôi con ngươi huyết hồng dần dần chuyển về phía Liễu phi tránh ở trong góc, mặt mày xẹt qua một chút sát khí.

“Vì sao ngươi phải hạ độc Thần Nhi?”

Thân mình Liễu phi hơi hơi chấn động, lui về phía sau vài bước, cắn chặt môi, nói: “Bổn cung đã sớm không quen nhìn hai tiểu tiện nhân các ngươi! Cho nên, bổn cung muốn Tá Thần chết!”

Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên một chút sát khí, nàng nện bước chậm rãi tới gần Liễu phi, bên môi nhếch một nụ cười lạnh.

“Nếu ngươi làm ra loại chuyện này, nhất định phải phải vì vậy trả giá thật lớn!”

Ầm!

Bàn tay Phượng Thiên Huyễn hung hăng dừng ở trên người Liễu phi, tức khắc, thân thể Liễu phi đã bị bắn ra ngoài, hung hăng ngã ở phía trên vách tường.

Giờ phút này sắc mặt Liễu phi có chút tái nhợt, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Phượng Thiên Huyễn.

Đúng lúc này, Phượng Thiên Huyễn lại lại lần nữa tới trước mặt nàng ta, đôi tay kéo lấy cánh tay của nàng ta, ‘xẹt’ một chút, lập tức xé rách cánh tay của Liễu phi xuống.

“A!”

Một tiếng kêu to thê lương chợt truyền đến, Liễu phi đau cả người đều ngất qua
đi, trên đoạn tay cụt chảy máu đỏ tươi, nhìn vô cùng ghê người ——

Con ngươi Phượng Thiên Huyễn rất là lạnh nhạt, trong mắt màu đỏ mang theo thị huyết, giống như cũng không có đặt Liễu phi ở trong mắt.

Phanh!

Chân của nàng, hung hăng dẫm lên phía trên cổ tay một cái tay khác của Liễu phi, Liễu phi vốn đã ngất xỉu lại đau đến tỉnh lại, ánh mắt nàng ta rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi, bước chân không ngừng thối lui về phía sau.

“Ta biết sai rồi, ngươi thả ta, ta cầu ngươi thả ta……”

Phượng Thiên Huyễn cười lạnh một tiếng: “Khi ngươi hạ độc Tá Thần, như thế nào không nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay? Buông tha ngươi? Ta buông tha ngươi để ngươi tiếp tục đi tai họa những người khác?”

Liễu phi không rảnh lo đau đớn chỗ tay cụt, nàng ta quỳ gối trước mặt Phượng Thiên Huyễn, hung hăng dập đầu thật vang.

Ngay từ đầu, nàng ta còn tự cao tự đại ở trước mặt Phượng Thiên Huyễn, đó là bởi vì ở trong lòng nàng ta cho rằng Phượng Thiên Huyễn không có khả năng ra tay với nàng ta.

Ai biết, nữ nhân này nói vô tình chính là vô tình như vậy, một chút đường sống đều không lưu lại cho nàng ta.

Sớm biết như vậy, ban đầu lập tức nhận sai, nói không chừng còn không cần chịu trừng phạt như vậy……

“Biết sai rồi?” Phượng Thiên Huyễn mắt lạnh nhìn quỳ gối Liễu phi trước mặt, bên môi nhếch lên một độ cong trào phúng: “Đáng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện