Edit: kaylee
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều mặt không biểu cảm nhìn hai người, trong lòng lại tâm tư xoay chuyển liên tục, nàng nhìn
thế nào vẫn cảm thấy quan hệ của hai người này không chỉ có là đồng
bạn……..... Ngược lại có chút giống như tình lữ (người yêu).
Nếu Thanh Long có thể được thu nhận, vậy sau này nàng hoàn toàn có thể hoành hành bốn nước!
Về phần hai mắt hắn mù, có lẽ Tử Tà có biện pháp giúp hắn khôi phục............
Ngay tại thời điểm hai thú vì sum vầy mà mừng đến phát khóc, bỗng nhiên, một luồng sát khí từ phía sau Vân Dao truyền đến, làm cho thân thể của nàng cứng đờ.
"Vân Dao, cẩn thận!" Thiên Khung vội vàng kéo Vân Dao
ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác, bất luận như thế nào, hắn cũng không thể
lại để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.
"Thiên Khung," Vân
Dao lắc lắc đầu, nói: "Ta không sao, chính là ngươi có chuyện! Ở năm đó
sau khi phân biệt, ta cũng thân chịu trọng thương, may mắn gặp gỡ chủ
nhân hiện giờ, mới có khả năng khôi phục thương thế."
"Chủ nhân?" Thiên Khung ngẩn người: "Vân Dao, ngươi là người tâm cao khí ngạo nhất
trong bốn người chúng ta, làm sao có thể khuất phục một con người? Có
phải bọn họ dùng cái gì bức bách ngươi hay không? Nói với ta, ta tuyệt
đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!"
"Thiên
Khung, ngươi hiểu lầm, chủ nhân đối đãi tốt lắm, nàng chẳng những giúp
ta trị liệu thương thế, cũng không từng bức bách ta làm việc không đồng ý làm. Hơn nữa, ngươi vừa rồi muốn giết chủ nhân của ta……….."
Khi nói lời này, Vân Dao dè dặt cẩn trọng nhìn nam tử tóc bạc bên cạnh Cố Nhược Vân, trái tim lại run lên vài cái.
Nàng có thể cảm nhận được trên người đối phương đang khuếch tán ra sát ý,
nếu là lại để cho Thiên Khung làm chút gì đó, phỏng chừng hắn sẽ lập tức hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi) ở trong tay nam nhân kia….....
"Tiểu Vân Nhi, tối nay chúng ta ăn thịt rồng được không?"
Hai mắt của Thiên Bắc Dạ dừng ở trên người Thiên Khung, giọng nói tàn nhẫn
nói: "Nếu ngươi ăn con rồng này, thực lực sẽ rất nhanh đột nhiên tăng
mạnh."
Thịt rồng đại bổ, là chuyện tất cả mọi người đều biết!
Nhưng ở trên đại lục còn chưa có bao nhiêu người dám làm như thế! Đừng
nhìn Long tộc số lượng rất thưa thớt, mỗi một con đều có lực lượng hủy
thiên diệt địa!
"Chủ nhân!"
Phù phù!
Vân Dao bỗng chốc quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân, không còn có một thân tao nhã cao ngạo kia.
"Thiên Khung cũng không nhận biết chủ nhân,
khẳng định là bị một số người mê
hoặc mới làm ra loại chuyện này, có thể nể tình vừa rồi Vân Dao liều
mình muốn cứu chủ nhân mà thả hắn hay không? Vân Dao đương nhiên vô cùng cảm kích, ngày sau sẽ dùng sinh mệnh nguyện trung thành với chủ nhân."
Nói thật, ngay từ đầu Cố Nhược Vân không có ý định làm thịt con rồng này,
đối với nàng mà nói, một con rồng lực lượng cường đại đối với nàng càng
có lợi hơn thịt rồng bổ dưỡng, huống chi còn là Thanh Long Thiên Khung
trong truyền thuyết!
Nhưng mà, làm cho nàng dễ dàng buông tha hắn như vậy, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Nếu không có Thiên Bắc Dạ đến kịp thời, có lẽ người chết kia sẽ là nàng!
"Vân Dao, ngươi là khế ước thú của ta, giúp ta là chức trách của ngươi, nhưng ngươi lại lợi dụng điểm này nói điều kiện với ta."
Giọng nói của thiếu nữ lạnh nhạt như gió, lại làm lòng dạ của Vân Dao gắt gao nhíu chặt, nàng khẽ cắn môi không nói một lời, nhưng mà ánh mắt kia lại tràn đầy cầu xin nhìn Cố Nhược Vân.
"Vân Dao, ngươi đây là đang
làm gì?" Thiên Khung ngẩn ra, nói: "Ngươi không cần vì ta xin nhân loại
này giúp đỡ! Nhân loại quá mức giả dối, bọn họ muốn giết cứ giết, Thiên
Khung ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày!
"Ngươi câm miệng!"
Vân Dao nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, sợ tới mức Thiên Khung vội
vàng ngậm miệng lại, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ủy khuất.
Hắn
chỉ là đau lòng vì thấy Vân Dao cầu nữ nhân này mà thôi, nhưng nàng thế
mà lại hung dữ với hắn như vậy, hắn thà rằng chết cũng không đồng ý Vân
Dao khúm núm như vậy, cao ngạo như nàng, có thể nào cầu xin một người
như thế…….....
Hơn nữa, còn là vì hắn!