"Các ngươi nghe nói sao, thì ra chủ tử chân chính của Bách Thảo Đường chính là phế vật Cố Nhược Vân bị Cố gia trục xuất kia!"
"Chậc chậc, không nghĩ tới thiếu nữ ba năm trước người người có thể ức hiếp
nháy mắt trưởng thành tới trình độ như bây giờ, không biết Cố gia sẽ hối hận đến mức nào! Ha ha, ba năm thời gian, nàng từ một phế vật Tụ Khí
cấp hai đột phá đến Võ Tướng, ngay cả Cố Thiên cũng không có thiên tài
như vậy nha."
"Các ngươi thì tính là cái gì, ngày đó ta nhưng là ở bên ngoài Lăng gia chính mắt nhìn thấy cái loại cảnh tượng rung động
nhân tâm này, bất luận tốc độ hay là năng lực đều cường hãn. Bạch Hổ các ngươi gặp qua không? Còn có Thanh Long chiếm cứ nửa bầu trời kia! Hai
linh thú cường đại này, đều ở dưới trướng nàng, tuy rằng Cố Thiên đã
từng là thiên tài, nhưng thành tựu vẫn còn kém rất rất xa nữ nhi của
hắn……."
Từ sau khi sự kiện kia, tên Cố Nhược Vân chấn vang (chấn
động + vang dội) toàn bộ Thanh Long Quốc, đương nhiên, khác với then phế vật ba năm trước, nàng hiện tại, là điển hình mà tất cả phụ mẫu dùng để dạy dỗ nhi nữ (con) của mình……....
Nếu nói, ở trong Thanh Long
Quốc, ngươi không biết hoàng đế tên là gì thì về tình có thể tha thứ,
nhưng nếu ngươi nói ngươi không nghe nói qua Cố Nhược Vân, vậy thì sẽ bị mọi người khinh bỉ! Ngay cả nàng cũng không biết, ngươi dám nói ngươi
là người Thanh Long Quốc?
Trừ bỏ nàng, còn có ai dám công khai
kêu đánh với Huyền Âm Điện? Càng là trừ nàng ra, ai có lá gan giết vào
hoàng cung phế đi hoàng đế như vậy? Cho dù có thực lực, cũng sẽ không có quyết đoán như nàng.
Hơn nữa, mọi người càng là nghe nói, nguyên nhân khiến cho Cố Nhược Vân giận dữ, là vì Lăng Quý Phi phái người ám
sát nàng, kết quả lại bị thương thị nữ của nàng, nhưng nàng, vì báo thù
cho thị nữ vậy mà không để ý hậu quả! Chỉ vì sự thoải mái khi báo được
thù!
Lúc này, trong Cố gia, Cố Phán Phán nghe bọn nha hoàn nghị
luận việc ngày ấy, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, nàng gắt gao nắm chặt ống tay áo, thiếu chút nữa cắn nát một cái răng trắng.
"Mấy tiểu tiện nhân các ngươi im miệng cho ta!"
Ánh mắt nàng lộ ra tức giận, hung hăng nói: "Về sau lại để cho ta nghe được ba chữ Cố Nhược Vân này từ trong miệng ai, ta sẽ làm cho nàng chết
không tử tế! Hiện tại nữ nhân kia thành tựu
cao như vậy, cũng thoát
không được thanh danh bị Cố gia chúng ta trục xuất!"Lập tức, chúng nha hoàn đều ngậm miệng im lặng, sợ hãi đứng ở một bên, cũng không dám mở miệng nói nhiều thêm một lời nào nữa.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Cố Phán Phán có một ngọn lửa giận, chính là cần
phát tiết với người khác, mấy nha hoàn này vừa vặn đụng vào phía trên
họng súng của nàng.
"Còn có, các ngươi đừng quên, năm đó thừa dịp Cố Sanh Tiêu không ở nhà ức hiếp Cố Nhược Vân cũng có phần của các
ngươi! Nàng đắc ý, các ngươi sẽ xong đời, cho nên ta không cho phép nghe được lời khen ngợi nàng từ trong miệng các ngươi, về sau nếu các ngươi
muốn nghị luận về nàng, phải giống như trước đây gọi nàng là phế vật!"
Không cam lòng!
Nàng thật sự rất không cam lòng, dựa vào cái gì phế vật ba năm trước cái gì
cũng tệ, ở ba năm sau, lại đến trình độ làm cho nàng phải ngưỡng vọng
(ngẩng cao đầu nhìn, xa xa không thể với tới)!
Lão thiên gia thật sự là rất không công bằng, nàng đại nghịch bất đạo như vậy, ngay cả gia gia cũng làm bị thương, quả thực chính là tội đáng chết vạn lần, thiên
lôi đánh xuống!
Phải biết rằng, ở sau khi Cố Nhược Vân giết vào
hoàng cung, Cố lão gia tử dẫn theo hơn mười vạn đại quân tiến đến trợ
giúp đã bị Dư lão bắt đi, đến nay cũng chưa trở về, Cố gia mất đi tâm
phúc, như thế nào nàng có thể không lo âu?
Gió mát thổi qua, phía trên cổ thụ trong sân, lá cây dày đặc che lấp một bóng dáng màu đen, y
bào khẽ bay, ánh mặt trời dừng ở phía trên mặt nạ màu đen, chiết xạ ra
ánh sáng lãnh khốc.
Nam nhân đứng chắp tay, môi mỏng hơi mím, từ
đầu đến cuối con ngươi lãnh khốc vẫn ngóng nhìn thiếu nữ giơ chân mắng
to ở trong sân, một chút sát ý chợt lóe qua trong mắt rồi biến
mất.........
Hắn không nghĩ tới, vì bản thân có việc rời đi vài ngày, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.