Vệ Y Y ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, nàng đi theo sư phụ đã ba năm, lại chưa từng thấy nàng lộ ra tươi cười như thế, tươi cười này, đẹp rung
động tâm người.
"Thiên Thành, Hạ gia." Trên khuôn mặt thiếu nữ
bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, trong đôi mắt trong veo hiện lên một chút
hoài niệm và áy náy.
Ngọc nhi, ba năm, hiện tại rốt cục ta cũng
có thể đi tìm đệ, đệ nhất định phải chờ ta, đời này, ta sẽ không lại để
cho đệ thừa nhận thống khổ giống như kiếp trước. (L: đoán ra chưa? Rõ
rồi ha ~)
"Thiên Thành?" Đông Phương Thiếu Trạch nhíu mày: "Thiên Thành thực lực không kém Đông Phương thế gia bao nhiêu, Vân Nhi, ta
không biết con và Hạ gia có quan hệ gì, nhưng mà, nếu có người làm khó
dễ con mà nói, con để Dư lão đến cho ta biết, mặc kệ như thế nào, Hạ gia vẫn là muốn cho Đông Phương thế gia một chút mặt mũi."
"Ta hiểu rõ."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, hiện tại quan trọng nhất, là nàng muốn nghĩ biện pháp đạt được lệnh bài của Thiên Thành, cho nên bất luận như thế nào,
cũng phải đi Huyền Vũ Quốc trước một chuyến..........
............
Sau khi Đông Phương Thiếu Trạch cáo từ rời đi, Cố Nhược Vân về tới trong
trang viên, vừa đi vào, đã bị một bàn tay kéo vào trong ôm ấp, nam nhân
một đầu tóc bạc rơi xuống, hồng y giống như yêu mị tung bay ở trong gió
nhẹ, hai tay của hắn gắt gao siết chặt thiếu nữ phía trước, giống như
chỉ sợ nàng sẽ đột nhiên rời đi.
Cố Nhược Vân không có phản
kháng, tùy ý nam nhân ôm nàng vào trong lòng, thật lâu sau, bên tai
truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn: "Ngươi phải đi?"
"Ừ."
Cố Nhược Vân gật gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ta không thể cùng đi sao?" Giọng nói của nam nhân mang theo ủy khuất, còn có ai oán thật sâu.
"Tiểu Dạ, lần này ta muốn đi tìm một người rất quan trọng đối với ta, ta rất
nhanh sẽ trở về, ngươi ở chỗ này chờ ta, được không?"
Người rất quan trọng?
Tay của nam nhân lới lỏng ra một chút, hai mắt u oán nhìn Cố Nhược Vân, vẻ
mặt kia thật giống như Cố Nhược Vân là người ném phu quên tử (bỏ chồng
quên con), trên khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành tràn đầy ủy khuất.
Không biết vì sao, nghe tới người rất quan trọng trong miệng của thiếu
nữ, hắn thấy rất đau, cái loại đau này……. Giống như cũng đã từng trải
qua rồi…..... (L: Dạ ca ghen ~)
"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, nói:
"Lần này làm việc, ta cũng không quá xác định, lại càng
không biết hắn có phải người ta muốn tìm hay không, nhưng bất luận như
thế nào, ta cũng phải đi xem, ở trong lòng ta, Tử Tà và ngươi, còn có
huynh trưởng, Ngọc nhi, đối với ta đều rất quan trọng, nếu mất tích
chính là một người trong các ngươi, cho dù ta đây phải đi khắp chân trời góc biển cũng sẽ tìm bọn ngươi trở về, lúc này đây sở dĩ không cho
ngươi đi, là lệnh bài tiến vào Thiên Thành tương đối khó có được, trừ
phi là những đại gia tộc trong Thiên Thành kia, người khác từ ngoài đến, một cái lệnh bài chỉ có thể một người đi vào, nếu chỉ có một cái lệnh
bài ta còn có thể nghĩ biện pháp lấy tới tay, hai cái mà nói chỉ sợ có
chút khó khăn."
Thiên Bắc Dạ vốn đầy bụng ủy khuất sau khi nghe
được lời nói của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt khuynh thế xuất trần kia
giương cao nụ cười, ý tứ của Tiểu Vân là, bản thân cũng rất quan trọng
đối với nàng?
"Được, Tiểu Vân, ta chờ ngươi trở về, mặc kệ là mười năm, hai mươi năm, hay là trăm năm, ta đều ở chỗ này chờ ngươi."
Cho dù là, hao hết thời gian cả đời, hắn cũng ở chỗ này chờ nàng……...
"Sư phụ, vậy chừng nào thì người đi?"
Vệ Y Y sờ sờ mũi, phỏng chừng Thiên Bắc Dạ làm kẻ địch sợ hãi kia, cũng
chỉ có ở trước mặt Cố Nhược Vân, mới có bộ dáng đơn thuần này.
"Hiện tại liền đi."
Cố Nhược Vân trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nói: "Vệ Y Y, sau khi ta đi
rồi, ngươi mang La thúc và La Âm về tổng bộ Ma Tông, hơn nữa an bày chức vị cho bọn họ."
Nói xong lời này, nàng ngẩng đầu nhìn không
trung, giữa hoảng hốt, giống như thấy được thiếu niên ngượng ngùng nở nụ cười..........
"Ngọc nhi, chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ rất nhanh sẽ có thể tìm được đệ, từ đây về sau, tỷ đệ chúng ta không bao giờ tách ra nữa."