Trong lúc nói đoạn lời nói này, lại một móng heo vào bụng của Bàng
Nhiên, hắn lau miệng đầy mỡ, rốt cục ‘ợ’ lên no nê nói: "Ăn no, đã lâu
không có ăn thống khoái (vui vẻ, thoải mái) như vậy! Kỳ thực ta bị đánh
không có gì, làm cho ta thống khổ là mỗi ngày phụ hoàng đều buộc ta ăn
rau xanh! Rau xanh gì đó có cái ngon gì, ghê tởm chết ta."
Trên
trán Cố Nhược Vân lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, quả thực hết chỗ nói đối với phế sài hoàng tử này, đương nhiên, càng làm cho nàng không
gì để nói còn có phụ hoàng kì ba kia của hắn.
Phanh!
Đúng lúc này, cửa ghế lô tửu lâu bị đá mở ra, một giọng nói kiêu ngạo truyền vào.
"Bàng Nhiên, ngươi lăn ra đây cho bổn hoàng tử!"
"Má ơi!"
Bàng Nhiên sợ tới mức ném miếng xương trên tay ra ngoài, nhanh chóng chui
xuống phía dưới cái bàn, nhưng mà thân thể mập mạp kia của hắn căn bản
nhét vào không lọt, ngược lại làm toàn bộ cái bàn đều bị ném đi.
Mà miếng xương bị hắn vô ý thức ném bỏ kia, thật trùng hợp đánh tới phía
tên cẩm y thanh niên (thanh niên mặc áo gấm) đá mở cửa ghế lô kia,
‘phanh’ một tiếng dừng ở trên mặt của hắn, sau đó chậm rãi rơi xuống
đất.
Ngửi vị béo ngậy trên mặt kia, cẩm y thanh niên chỉ cảm thấy trong bụng phiên giang đảo hải (rời sông lấp biển), hận không thể phun
ra thức ăn đã ăn trong mấy ngày nay, hắn xanh mét cả mặt, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Bàng Nhiên, phế vật ngươi! Hôm nay vi huynh sẽ dạy
ngươi tôn kính huynh trưởng như thế nào! Lâm Lạc là thủ hạ của ta, ngươi đã dám đánh ngất hắn, vậy hậu quả này ngươi nhất định phải thừa nhận!"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, dùng chiếc đũa gắp nên một miếng xương nhỏ, ở trong lúc hắn nói chuyện ‘xoát’ một tiếng ném bay nhanh về phía miệng của cẩm y thanh niên.
Cẩm y thanh niên còn chưa kịp
ngậm miệng lại, miếng xương kia đã bay vào trong miệng của hắn, một ghê
tởm cảm giác lập tức từ trong bụng truyền ra, hắn rốt cuộc chịu không
nổi chạy đến một bên nôn mửa.
Phải biết rằng, miếng xương kia là
tên mập mạp Bàng Nhiên chết tiệt vừa mới cắn qua, đây quả thực là rất
ghê tởm, ghê tởm hơn chỏ làm cho hắn ****!
"Ngươi quá nhiều lời."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ôn hoà nói.
"Ngươi...... Các ngươi chờ cho ta, nha đầu thối, ngươi trợ giúp tên mập mạp đáng chết này, tất nhiên sẽ phải thừa nhận hậu quả!"
Cẩm y thanh niên sắc
mặt càng xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn hai người rồi bỏ chạy ra ngoài.
Không được, hắn muốn đi phun một hồi.........
Trong ghế lô, Bàng Nhiên từ trên đất bò lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Nhược
Vân: "Nữ thần, ngươi rất suất (đẹp trai)! Nhất là câu nói kia, quả thực
khốc chết người!"
"Ngươi có thể sửa lại xưng hô kia hay không?" Cố Nhược Vân khóe miệng run rẩy một chút, bất đắc dĩ nói.
"Không được!"
Đối với chuyện này, Bàng Nhiên rất là quyết đoán lắc lắc đầu: "Ngươi là nữ
thần trên trời phái tới cứu vớt ta, ta đã nhận định ngươi, từ nay về
sau, Bàng Nhiên ta sẽ đi theo ngươi lăn lộn! Lục hoàng tử chó má gì đó,
lão tử không hiếm lạ, lại không có thịt ăn, đi theo nữ thần ngươi mới có thể ăn thịt!"
Lục hoàng tử này hắn đã sớm không muốn làm, chẳng
những không có thịt ăn, còn phải bị đánh, ai thích làm thì làm đi, hắn
không hiếm lạ.
Nhìn vẻ mặt khát khao của Bàng Nhiên, hai mắt Cố Nhược Vân lóe ra vài cái, hỏi: "Mập mạp, ngươi có muốn giảm béo hay không?"
"Nếu có thể ăn thịt mà nói, ta sẽ nguyện ý giảm, thịt chính là mạng của ta, nếu mạng cũng không có, ta giảm béo có ích lợi gì?"
Bàng Nhiên bĩu môi, nói.
"Ta có năng lực giúp ngươi giảm xuống, chỉ xem ngươi nguyện ý hay không."
Cố Nhược Vân cười khẽ nhìn Bàng Nhiên, lúc này đây, nàng làm như vậy là có nguyên nhân của mình. Nếu Thiên Thành là người quyết định ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ Quốc, vậy nếu Bàng Nhiên quá mức vĩ đại, tất nhiên sẽ
hấp dẫn sự chú ý của Thiên Thành, nói không chừng, nàng sẽ có biện pháp
tiếp xúc với người Thiên Thành, tiện đà lấy được lệnh bài tiến vào Thiên Thành....