Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phế Vật? Nói Ai? (Một)


trước sau

"Hồn Phi trưởng lão," Cố Phán Phán cắn cắn môi, quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Hồn Phi, "Tuy có chút nói không nên lời, nhưng toàn bộ người Thanh Long Quốc đều biết đến, Cố Nhược Vân Cố gia chúng ta ở vài năm trước sau khi tới Tụ Khí cấp hai, lại không tiến thêm, cho nên chỉ sợ nàng là không cách nào tiến vào Thiên Linh trận."

Khi nói lời này, Cố Phán Phán một dáng vẻ tiếc hận, giống như thật sự vì Cố Nhược Vân cảm thấy đáng tiếc, bất luận kẻ nào đều không thể từ trên mặt nàng nhìn đến cảm xúc khác.

"Hả?" Hồn Phi theo ánh mắt của Cố Phán Phán nhìn lại, dừng ở phía trên khuôn mặt thản nhiên tự đắc của Cố Nhược Vân, "Nàng đó là Cố Nhược Vân? Muội muội của Cố Sanh Tiêu? Xem nàng tuổi cũng không nhỏ, như thế nào là Tụ Khí cấp hai? Cố Sanh Tiêu thiên tài như thế, sao muội muội lại phế vật như vậy? Thật đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt."

Vài năm trước, Cố Sanh Tiêu cự tuyệt lão thu làm đồ đệ, vĩnh viễn là nhục nhã của lão! Cho nên đối với Cố Nhược Vân tự nhiên liền không có sắc mặt gì tốt.

"Trưởng lão, chuyện này Thanh Long Quốc đều biết đến, tuy rằng ta rất đồng tình nàng, nhưng mà nàng không tốt, ta cũng không có cách nào." Cố Phán Phán biểu cảm bất đắc dĩ, thần sắc kia giống như là mẫu thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*).

(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

"Cố Phán Phán, ngươi………….."

La Âm tức giận nắm chặt nắm tay, ngay tại khoảnh khắc nàng muốn ra tay, một bàn tay từ bên cạnh duỗi đến, gắt gao cầm tay nàng.

Cố Nhược Vân khóe môi chứa ý cười, trên khuôn mặt thanh tú có ý tứ hàm xúc nói không rõ: "Cố Phán Phán, ngượng ngùng để cho ngươi thất vọng rồi, ta đã ở đêm qua, đột phá đến Tụ Khí cấp ba."

Giọng nói của nàng lạnh nhạt như gió, lại rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.

Lập tức, vẻ mặt của Cố Phán Phán cứng ngắc, giống như có một bàn tay hung hăng đánh nàng một cái tát, làm cho nàng hận không thể tìm một cái động mà chui vào.

Nếu bình thường Cố Nhược Vân đột phá Tụ Khí cấp ba, nàng còn có thể cười nhạo nàng một phen, nhưng nàng vừa nói Cố Nhược Vân chỉ là Tụ Khí cấp hai, không cách nào tiến vào Thiên Linh trận, nên dễ dàng bị làm mất mặt, hơn nữa còn là một cái
tát thật vang dội.

Hít một hơi thật sâu, Cố Phán Phán cười gượng hai tiếng: "Vậy thật đúng là chúc mừng, rốt cục qua vài năm ngươi đã đột phá đến Tụ Khí cấp ba, chính là không biết lần đột phá sau là bao lâu sau, nhưng ta tin tưởng chậm nhất là mười năm, ngươi nhất định có thể tới Tụ Khí cấp bốn."

"Yên tâm đi, trước khi ngươi chết, ta nhất định có thể đột phá."

Phốc!

La Âm không thể nhịn được phụt cười ngay tại chỗ, nàng cười ha ha vỗ vai của Cố Nhược Vân: "Nhược Vân, ý của ngươi là, lúc ngươi đột phá cấp bốn, cách ngày chết của nàng cũng không xa? Vậy Cố Phán Phán nhưng là phải chú ý, chờ sau khi Nhược Vân đột phá ngươi tìm một chỗ trốn đi, nếu không mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) sẽ chết đấy, chậc chậc, bộ dạng ngươi như hoa như ngọc như vậy, chết rất đáng tiếc?"

Cố Phán Phán gương mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng phấn khích, nhưng mà Cố Nhược Vân cũng bắt đầu bội phục năng lực chịu đựng của nàng, bị La Âm nhục nhã như vậy vậy mà còn có thể nhịn xuống không có nổi bão.

"Cố Nhược Vân, ngươi chú ý một chút ngôn ngữ của ngươi!" Cố lão Tướng Quân lão mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi, "Còn có, La Đại Tướng Quân, ngươi liền là như thế này dạy nữ nhi của ngươi? Một người có gia giáo như thế!"

"Gia giáo?" La Đại Tướng Quân hừ hừ, "Ta dù sao vẫn tốt hơn lão gia hỏa chẳng phân biệt được trắng đen thiếu chút nữa thì đánh chết tôn nữ của mình như ngươi."

Nói thật, La Đại Tướng Quân thật sự không rõ, tốt xấu gì Cố Nhược Vân cũng là huyết mạch của Cố gia lão, lão gia hỏa này nói đánh là đánh, nhưng lại là vì tiểu tử Lăng gia đánh nàng đến chết! Đây vẫn là việc một gia gia nên làm sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện