"Ba tháng, mập mạp chết tiệt kia mất tích suốt ba tháng với Trẫm, chẳng
lẽ là Trẫm lòng dạ quá ác độc đối với hắn, cho nên hắn rời nhà đi ra
ngoài? Hay là vì nguyên nhân không cẩn thận gây tai họa nên quá mức sợ
hãi mà trốn đi?" Bàng Tử Hoàng than nhẹ một tiếng, xoa xoa mi tâm, có
chút đau đầu nói: "Nhưng Trẫm làm như vậy, lúc đó chẳng phải vì hắn tốt
sao? Vì sao hắn sẽ không hiểu khổ tâm của Trẫm?"
Đang nói, Bàng
Tử Hoàng hơi hơi ngẩng đầu lên, đúng lúc này, hắn phát hiện một bóng
dáng lén lút tới gần mình, lập tức giận tím mặt.
"Ngươi là người
phương nào? Lại am hiểu ngự thư phòng, không phải là muốn ám sát Trẫm
chứ? Thị vệ đâu? Tất cả đều chết rồi hay sao? Lại có thể để cho người ta xông vào!"
Dưới tức giận, Bàng Tử Hoàng trực tiếp từ sau bàn
nhảy lên, một tay nhấc lên quăng tới phía thanh niên lén lút, nói cũng
không nói đã trực tiếp cho một cái tát đi qua.
"Ngươi thật to
gan, một người Tụ Khí cấp hai cũng dám đến ám sát Trẫm! Có phải không để Trẫm vào mắt hay không? Vừa vặn, gần đây Trẫm tâm tình buồn bực, chính
là không có chỗ phát tiết, mượn ngươi tới luyện tập!"
Bởi vì bình thường khi Bàng Tử Hoàng phê duyệt tấu chương không thích có người ở
bên cạnh, nên lúc đây trong ngự thư phòng chỉ có một mình hắn, cho nên
cũng không quan tâm cái gì đều nói ra, hoàn toàn không chú ý đến thân
phận hoàng đế của bản thân.
Bởi vì ba tháng trước sau khi Bàng
Nhiên đập Quốc Sư choáng váng rồi mất tích, Quốc Sư mỗi ngày tìm đến hắn muốn người, chính là Quốc Sư này năng lực phi phàm, hắn không dám đắc
tội, nghẹn một cổ khí, hiện tại khen ngược, có người không muốn sống đưa lên cửa, làm sao hắn có thể sẽ bỏ qua cho bao trút giận này?
Nhưng ngay khi Bàng Tử Hoàng đánh đến thống khoái, bị tiếng gào khóc thảm
thiết của thanh niên hắn bắt ở trên tay dọa ngây người.
"Ôi, thân cha của ta, người đừng đánh con, con là nhi tử của người đó."
"Thảo nê mã (chửi bậy), ngươi một thích khách nho nhỏ, thế mà lại dám giả mạo con của Trẫm, thế nào mà Trẫm không biết mình có một nhi tử như ngươi!"
Bàng Tử Hoàng càng thêm tức giận, thích khách này thật to gan, bị bắt thì
không cần mặt nhận gia là cha, giả mạo hoàng thân quốc thích chính là
tội
chết.
Nhưng mà sau khi nói ra lời này, thanh niên khóc càng thê thảm hơn."Phụ hoàng, con thật là nhi tử của người, con là Bàng Nhiên đây."
"Bàng Nhiên?"
Bàng Tử Hoàng sửng sốt một chút, lúc này mới tinh tế đánh giá thanh niên bị chộp trong tay.
Tuy rằng thanh niên này lớn lên không gầy, nhưng dáng người tốt xấu gì vẫn
cân xứng, mà ngũ quan của hắn cũng không quá kỳ lạ, là loại đặt ở trong
đám người sẽ không tìm được, nhưng thắng ở làn da rất trắng, đôi mắt
tràn đầy ai oán nhìn Bàng Tử Hoàng.
Không thể không nói, trên
người thanh niên trước mắt quả thật có vài phần bóng dáng của Bàng
Nhiên, hơn nữa giọng nói kia cũng là giống nhau như đúc............
"Ngươi là Bàng Nhiên?" Bàng Tử Hoàng hồ nghi liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thật sự không phải là hắn không nhận nhi tử, mà là….... Này rất ****** dọa người!
Ba tháng thời gian, mập mạp năm trăm cân chết tiệt kia đã thay đổi bộ dáng cực lớn, làm cho ai cũng không dám tùy ý nhận là quen biết…….....
"Phụ hoàng à, người quên sao, con năm tuổi nhìn lén cung nữ tắm rửa, bảy
tuổi còn cần bà vú uy cơm, đến mười hai tuổi vẫn lại đái dầm, con thật
là nhi tử Bàng Nhiên của người."
Bàng Tử Hoàng vốn còn chưa tin nhưng nghe nói như thế, lập tức tin tưởng vững chắc người trước mắt chính là con của hắn.
Bởi vì, việc này trừ bỏ hắn và Hoàng hậu còn có bản thân Bàng Nhiên ra, không có bất luận kẻ nào biết!
Ngay cả chăn đái dầm cũng là Hoàng hậu vì cứu lại mặt mũi của Bàng Nhiên mà
tự tay đốt cháy, chính là cung nữ bên người hắn (BN) cũng không rõ
ràng........