Bàng Nhiên há hốc miệng, giống như là nghe được chuyện không thể tin
được nào đó. Bởi vì hắn chưa từng nói chuyện với Lâm Nhạc, cho nên không biết Quốc Sư đại nhân này sẽ tự cho rằng mình tốt như vậy? Dưới một
người, trên vạn người, được người sùng kính, được người cúng bái, chậc
chậc, nghe một chút xem nói gì vậy?
Trừ bỏ người da mặt dày, còn ai có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy?
Đừng nói Bàng Nhiên, ngay cả vẻ mặt của Bàng Tử Hoàng cũng vô cùng khó coi,
lúc này đây thật sự là ném hết mặt mũi! Bình thường Quốc Sư đại nhân
cũng coi như ổn trọng, hôm nay phỏng chừng là chịu kích thích nghiêm
trọng nào đó, thế cho nên đầu có vấn đề.
Không sai, khẳng định là như vậy.
Bàng Tử Hoàng càng ngày càng cảm thấy bản thân nghĩ thật có đạo lý, hai mắt
thương hại nhìn khuôn mặt tràn đầy cao ngạo tự đắc kia của Lâm Nhạc:
"Quốc Sư đại nhân, ta hiểu rõ cái loại cảm giác cúc hoa của Bàng Nhiên
ngồi ở trên mặt của ngươi kia, cho nên đầu của ngươi chịu kích thích
cũng là đương nhiên, vừa vặn chủ tử của Bách Thảo Đường ở đây, nghe nói
nàng còn là sư phụ của Quỷ Y, để cho nàng khám cho ngươi một chút đi,
điên điên khùng khùng như vậy không tốt."
Lời nói quan tâm này
rơi vào trong tai của Lâm Nhạc, lập tức làm cho khuôn mặt của y đại
biến, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, cho dù đối phương là hoàng đế của
Huyền Vũ Quốc, y cũng chưa từng áp chế tức giận trong nội tâm.
"Bệ hạ, ý của ngươi là đầu óc của vi thần hỏng rồi? Còn để cho một lang băm lừa đảo tới trị liệu cho thần?" (L: tên khốn này lee edit không để kính ngữ khi xưng hô nhé ~)
Cẩu hoàng đế này thế mà lại dám mắng y!
Nếu không phải Hạ gia không cho phép Huyền Vũ Quốc tùy ý thay đổi triều
đại, y tuyệt đối muốn giết cẩu hoàng đế này!
"Ngươi thả mẹ nó rắm!"
Bàng Nhiên tức giận rồi, Cố Nhược Vân ở trong lòng hắn chính là nữ thần
không gì không làm được, thần côn giả danh (tên vô lại giả danh thần
thánh) lừa bịp này thế mà lại dám mắng nữ thần của hắn, chuyện này quả
thực không thể nhẫn nhịn.
Vì thế, Bàng Nhiên trong mắt phun lửa
chỉ ngón tay của mình vào cái mũi của Lâm Nhạc, nước miếng trực tiếp bắn ra bay đến trên mặt của đối phương.
"Ni mã (chửi bậy), chỉ là
một tên thần côn mà thôi, thật sự cho rằng bản thân là thần tiên? Cho
tới bây giờ bổn hoàng tử còn chưa thấy qua có thần tiên lớn lên xấu
giống như ngươi vậy, phỏng chừng nói ngươi là quỷ quái cũng là cất nhắc
ngươi, ngươi không phải được xưng là trên biết thiên văn
dưới biết địa
lý sao? Không phải được xưng là có thể thấy quá khứ của mọi người sao?
Vậy ngươi nói xem, ngày hôm qua bổn hoàng tử ăn cái gì? Đi nhà xí mấy
lần? Ngay cả mấy chuyện nhỏ này đều tính không ra ngươi còn dám nói bản
thân có thể bấm tay là tính được? Đến đến đến, hiện tại ngươi tính cho
ta một chút."
Lâm Nhạc tức đến mức cả người run rẩy, y sờ soạng
nước miếng trên mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Bàng Nhiên, quay đầu nhìn
về phía Bàng Tử Hoàng, chắp tay nói: "Bệ hạ, Lục hoàng tử vũ nhục vi
thần, kính xin bệ hạ làm chủ cho vi thần!"
"Hả?"
Bàng Tử
Hoàng vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm kia giống như là vừa phục hồi tinh thần lại, nhìn không ra thiệt giả: "Quốc Sư đại nhân, ngượng ngùng, vừa rồi
Trẫm lên đồng (*), vừa rồi các ngươi nói gì Trẫm không có nghe rõ, có
thể lặp lại một lần hay không?"
(*) lên đồng: các bạn biết mấy
thấy bói hầu đồng không? Kiểu lên đồng hầu các Ngài, xuất hồn, xuất thần đó ~ nhưng đến chịu ông hoàng đế này, lên đồng cũng nói ra được:vL
Lâm Nhạc đáng chết này, bản thân đã sớm nhìn hắn khó chịu! Nếu không phải y có chút quan hệ với Hạ gia, sao hắn lại để cho tai họa này ở lại hoàng
cung? Thật đúng là tự coi mình là lớn nhất, vậy mà vọng tưởng làm cho
hắn xử phạt Bàng Nhiên, chậc chậc, dựa vào cái gì hắn lại trợ giúp một
người ngoài bắt nạt nhi tử nhà mình? Nằm mơ đi thôi.
"Ngươi…... Các ngươi......."
Lâm Nhạc hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, y cảm giác được trái tim mình
đều đang run rẩy, nhưng cuối cùng y vẫn là đè xuống tức giận trong nội
tâm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bàng Tử Hoàng trước mặt: "Tốt, tốt
lắm! Có phải bệ hạ ngươi quên Hạ gia rồi hay không, nếu Hạ gia biết
ngươi là một hôn quân, có phải người hoàng đế ngươi nên lập tức rời đi
hay không, hừ!"