"Thanh Long? Bạch Hổ? Trời ạ, thật là hai đại Thần Thú Thanh Long và Bạch Hổ!"
"Ta dựa vào! Có lầm hay không, không phải nói chỉ có chủ tử của Bách Thảo
Đường mới có được hai đại Thần Thú này sao? Hơn nữa…... Thiếu nữ mười
tám tuổi, thiên tài tuổi trẻ tuyệt thế! Trừ bỏ vị Bách Thảo Đường kia
ra, còn có ai có thể có được thiên phú cường hãn như vậy? Lúc này đây
chúng ta bị Quốc Sư lừa thảm!"
"Quốc Sư cái gì? Kia rõ ràng chính là thần côn! Y đã có thể biết cổ kim, dự tương lai, thế nào tính không
ra thân phận của đối phương? Uổng phí ta sùng bái y nhiều năm như vậy!"
Nghe âm thanh ồn ào chung quanh, sắc mặt của Lâm Nhạc chuyển từ xanh sang trắng, lại từ trắng chuyển xanh, thay đổi thất thường.
Chính là thật rõ ràng, y bị dọa đến!
Nữ nhân này vậy mà thật là vị Bách Thảo Đường kia? Bàng Nhiên có cái gì có thể kết giao với người như vậy?
Không! Y không tin!
Đây cũng không phải sự thật!
"Các ngươi đừng nghe nữ nhân này, kia cũng không phải Thanh Long và Bạch Hổ
cái gì, là nàng dùng để lừa gạt người, nàng là giả! Làm sao loại phế vật làm gì cũng sai Bàng Nhiên kia có thể quen biết người Bách Thảo Đường?"
Lâm Nhạc điên cuồng rống lớn lên.
Nhưng mà, đã không ai quan tâm y, ngay cả Hạ Vũ đã đang tìm kiếm đường lui vì bản thân.
Tất cả những chuyện này đều do tiểu tử thối Lâm Nhạc kia! Chuyện chưa tra
rõ ràng đã dám đến nói cho hắn biết! Vốn hắn muốn tạo quan hệ với Bách
Thảo Đường mới cam nguyện bị y lợi dụng, lần này khen ngược, trực tiếp
đắc tội chủ tử của Bách Thảo Đường!
Nghĩ đến đây, cả người Hạ Vũ
bốc lửa, đi đến bên người Lâm Nhạc hung hăng đạp y hai chân, tức giận
nói: "Lâm Nhạc, ta bị ngươi hại rồi! Qua nhiều năm như vậy, ngươi vì
chứng minh lời tiên đoán của ngươi chuẩn xác, hại chết bao nhiêu mạng
người? Lại hại bao nhiêu gia tộc? Ta nể tình Lâm Điệp Nhi mở một con mắt nhắm một con mắt! Hiện tại rất tốt, ngay cả Bách Thảo Đường ngươi cũng
đánh chủ ý tới, ngươi ****** bản thân ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy ta!"
Bá!
Trong khoảnh khắc, đám người bắt đầu sôi nổi
lên, tất cả mọi người không thể tin được lời nói bản thân nghe được, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên khuôn mặt tràn đầy tro bụi của Lâm Nhạc.
"Vừa rồi Hạ Vũ công tử Hạ gia nói gì đó? Lâm Nhạc vì chứng minh bản thân, hại chết rất nhiều người?"
"Ngọa tào (câu chửi bậy), ta nói y thế nào mà
tiên đoán chuẩn như vậy, nói
người nào chết thì không đến hai ngày người nọ đã đại họa lâm đầu, nói
là gia tộc nào sẽ có tai ương diệt môn, đến ngày thứ hai thì thật sự bị
diệt môn, ta còn tưởng rằng y thật là thần tiên sống, thì ra nhiều năm
như vậy ta đều bị lợi dụng! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thấy loại
người vì tư lợi này, quá mẹ nó vô sỉ !"
Nước miếng của mọi người
bay tứ tung mắng Lâm Nhạc, hiển nhiên quên vừa rồi bọn họ còn bị Lâm
Nhạc mê hoặc đi đối phó Cố Nhược Vân.
"Vân Dao, Thương Khung,
ngươi coi chừng Hạ Vũ và Lâm Nhạc cho ta, Bàng Nhiên, hiện tại chúng ta
đi xem phụ hoàng của ngươi, phỏng chừng không sai biệt lắm hắn cũng nên
tỉnh."
Cái gì?
Lâm Nhạc bỗng chốc trừng lớn mắt, kinh sợ kêu lên: "Bàng Tử Hoàng còn sống? Điều đó không có khả năng!"
Cho đến sau khi một câu nói này của y rơi xuống, mới đột nhiên giật mình
nhận thấy bản thân nói cái gì, sợ tới mức thân mình run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
"Lâm Nhạc, rốt cục ngươi cũng thừa nhận là ngươi hại bệ
hạ?" Đại Tướng Quân cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa, bệ hạ không chết hẳn
là ngươi rất thất vọng, đúng không? Nhưng mà bản Tướng Quân sẽ không
vượt quá chức phận xử trí ngươi, tất cả chờ sau khi bệ hạ tỉnh lại mới
xử lý! Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Hừ!"
Đại Tướng Quân vung y bào, đi theo Cố Nhược Vân đi cung điện Bàng Tử Hoàng ở trước.
Nhất thời, Lâm Nhạc mặt xám như tro tàn, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bỗng nhiên y giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt vốn mất đi ánh sáng lại sáng một chút.... ...
Tam hoàng tử!
Không sai, trong khoảng thời gian này Tam hoàng tử cũng không ở trong hoàng
cung, chỉ cần hắn còn sống, rồi sẽ tìm được cơ hội báo thù rửa hận cho
bọn y!