Đây là tình huống gì? Không phải nói có thích khách sao? Thích khách lại ở chỗ nào?
"Này........." Đại Tướng Quân có chút đau đầu hỏi: "Bệ hạ, xin hỏi thích khách hắn ở chỗ nào?"
"Thích khách? Thích khách không phải ở........ Ơ, Bàng Nhiên, làm sao con lại ở trong này?"
Bàng Tử Hoàng trừng lớn mắt, ở trong này không phải hẳn là huynh muội Lâm Nhạc sao? Làm sao có thể là tiểu tử Bàng Nhiên này?
Kỳ thực cũng khó trách Bàng Tử Hoàng nhận sai người, hắn vừa thức tỉnh,
tầm mắt còn không có khôi phục, căn bản không có nhìn thấy Bàng Nhiên,
chỉ là trông thấy một người vọt lại phía mình, mà hiện giờ thân hình của Bàng Nhiên và Lâm Nhạc lại không sai biệt lắm, hắn tự nhiên coi đối
phương là Lâm Nhạc, vì thế Bàng Nhiên bi kịch trúng một cước này thay
Lâm Nhạc.
"Xem ra tinh lực của bệ hạ khôi phục không tệ."
Cố Nhược Vân cười khẽ vuốt ve cằm: "Một cước này đã đạp bay Bàng Nhiên ra xa ba trượng (*)."
(*) trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng = 10 mét
"Ha ha."
Bàng Tử Hoàng có chút xấu hổ, nghe được lời nói của Cố Nhược Vân hắn mới
hiểu được vừa mới xảy ra chuyện gì, thì ra vừa rồi bị hắn lầm cho rằng
thích khách là tiểu tử Bàng Nhiên này? Nhưng mà cũng lạ tiểu tử này
không có việc gì đánh tới phía bản thân làm chi, nếu không phải hắn
(BN), bản thân cũng sẽ không xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy thật có đạo lý, Bàng Tử Hoàng hung hăng trừng mắt
nhìn Bàng Nhiên, Bàng Nhiên sợ tới mức rụt cổ, ủy ủy khuất khuất ôm mông lui ở trong góc.
Hắn đây là lại làm sai cái gì?
"Đúng rồi!"
Bàng Tử Hoàng giống như nghĩ tới cái gì, một đấm dừng ở trên giường, tức
giận quát: "Đại Tướng Quân, ngươi đi bắt hai kẻ khốn khiếp Lâm Nhạc và
Lâm Quý Phi kia tới gặp Trẫm!"
"Bệ hạ."
Đại Tướng Quân
nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lại cung kính nhìn Bàng Tử Hoàng, nói: "Lâm
Nhạc đã bị Cố cô nương bắt, còn Lâm Quý Phi hiện tại ở trong Phượng
Tường cung, Cố cô nương đã phái Linh Thú thủ hạ của nàng đi."
Ngay sau đó, Đại Tướng Quân lập tức nói từng chuyện đã xảy ra sau khi Bàng
Tử Hoàng trúng độc cho hắn, lúc biết đôi huynh muội kia muốn hãm hại
Bàng Nhiên, Bàng Tử Hoàng lập tức mặt rồng giận dữ, nhấc kiếm muốn xông
ra ngoài, ngay cả long bào cũng chưa kịp thay. Mà nhìn thấy Bàng Tử
Hoàng như thế, mọi người bất giác trợn tròn mắt, ngay cả hắn đã đi ra
ngoài cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Kết cục của Lâm Nhạc thật thảm! Thảm đến cực điểm! Có thể tưởng tượng
được Bàng Tử Hoàng đang trong cơn giận dữ đáng sợ cỡ nào.
Về phần Lâm Quý Phi, sau khi nghe nói Cố Nhược Vân là người đứng đầu Bách
Thảo Đường chân chính, trực tiếp hét lên một tiếng lập tức hôn mê bất
tỉnh, trong lòng hối hận thiếu chút nữa thì ngay cả cả người ả đều cắn
nuốt.
Ngay từ đầu, Hoàng Hậu nương nương còn không biết đến cùng
là tình huống gì, nhưng mà sau khi nhìn thấy Bàng Tử Hoàng và Bàng Nhiên bình yên vô sự rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trong mắt không khỏi hiện lên
nước mắt, hiện tại nàng dỡ xuống ung dung và cao quý, bỏ đi thân phận
Hoàng Hậu nàng nhưng là một hiền thê lương mẫu dịu dàng nhàn thục.
Biết được là Cố Nhược Vân cứu Bàng Tử Hoàng, nàng cảm kích giữ chặt không
buông tay của Cố Nhược Vân, cũng may Bàng Nhiên kéo mẫu hậu nhà mình ra, nếu không phỏng chừng cả một ngày này nàng (HH) đều sẽ lôi kéo nàng
(CNV).
Mà thực lực của hoàng cung cũng không thể khinh thường,
dược liệu trợ giúp Bàng Tử Hoàng giải Phục Địa Thảo chỉ dùng thời gian
nửa ngày đã tìm đủ, có những dược liệu đó, Cố Nhược Vân lập tức bắt đầu
giải độc vì Bàng Tử Hoàng. Nhưng mà, làm cho Cố Nhược Vân kỳ quái là,
ngày đó bản thân ở hoàng cung gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng không
có bị truyền ra, giống như có người đè ép tin tức này xuống............
.............
Gió mát thổi nhẹ nhàng, cả người y phục đen đứng ở ngọn cây, nam nhân hai
tay chắp sau lưng, sau khi đôi con ngươi đen lãnh khốc kia nhìn thiếu nữ trong viện, bất giác giơ lên dịu dàng sủng nịch. Hắn môi mỏng gợi cảm
nhẹ nhàng giương lên, trên khuôn mặt dưới màu đen mặt nạ kia có nhu hòa
chưa bao giờ có. (L: đoán xem là ai? Dễ nhận mà, đúng không?)
Nam nhân lãnh khốc khí thế cường đại này, giống như chỉ có ở vào lúc này mới có thể bao phủ ấm áp.