Bên môi Tá Thượng Thần giương lên một chút ý cười, thần thái lười nhác
ôm cái ót, mắt phượng liếc nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tương Nhi, miễn
cưỡng mở miệng: "Bổn hoàng tử thích một người chiếm hai vị trí."
Ngụ ý, một bàn bốn người hắn đã chiếm vị trí của hai người, vậy nên không có chỗ ngồi của nàng.
Đáng tiếc, Tương Nhi không có nghe hiểu lời nói của Tá Thượng Thần, nàng
trông thấy ở trên mặt nam nhân hiện ra tươi cười, còn tưởng rằng hắn có
cảm tình với bản thân, trong lòng lập tức vui vẻ, ánh mắt liếc về phía
Cố Nhược Vân ngồi ở bên cạnh Bàng Nhiên, nói: "Vị cô nương này, có thể
nhường chỗ ngồi cho ta không? Ta là nữ nhi của Thừa Tướng, nếu ngươi
tặng chỗ ngồi này cho ta, ngươi muốn bao nhiêu Kim tệ ta đều cho ngươi!"
Theo nàng, nữ nhân ăn mặc mộc mạc này, lại ở cùng Bàng Nhiên, tất nhiên là
loại nữ nhân này vì nịnh bợ quyền quý mà bán đứng bản thân, loại nữ nhân ghê tởm này căn bản không xứng ngồi cùng một chỗ với nàng! Nếu không
phải vì tạo ấn tượng tốt ở trước mặt Tứ hoàng tử Chu Tước quốc, nàng đã
sớm làm cho người ta đuổi nữ nhân này ra bên ngoài!
Còn vì sao Tá Thượng Thần xuất hiện ở nơi này, từ đầu đến cuối nàng vẫn cho rằng là
vì Bàng Nhiên, dù sao Bàng Nhiên cũng là Ngũ hoàng tử của Huyền Vũ Quốc, quen biết Tá Thượng Thần cũng là bên trong tình lý.
Tay của Cố
Nhược Vân ngừng lại một chút, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười:
"Muốn ta nhường chỗ ngồi cho ngươi, cũng không phải là không thể được,
chính là giá của chỗ ngồi này có chút cao."
"Ngươi nói đi, ta trả được giá này."
Trong mắt Tương Nhi hiện lên vẻ khinh thường, quả thế, nữ nhân này thật đúng
là không biết xấu hổ, thật vì một chút ích lợi như vậy ngay cả thân thể
của mình đều bán đứng.
Nhưng mà, thật hiển nhiên, Tương Nhi quên
nàng là sau khi nghe thấy được thân phận của Tá Thượng Thần mới xuất
hiện ở nơi này! Nếu Tá Thượng Thần không phải là Tứ hoàng tử của Chu
Tước quốc, phỏng chừng nàng cũng sẽ vênh váo đắc ý cho rằng đối phương
không xứng nói chuyện với nàng.
"Chỉ cần ngươi có thể cho được
giá tốt, ta sẽ bán chỗ ngồi này cho ngươi," Cố Nhược Vân buông chén trà
trong tay, trong mắt mỉm cười nhìn biểu cảm xem thường kia của Tương
Nhi, dừng một chút nói: "Giá của vị trí này, giá trị một quốc gia! Ngươi cho
ta một quốc gia, ta sẽ bán nó cho ngươi, đây coi như là giá hữu
nghị, nếu không mà nói, một trăm quốc gia ta cũng không bán."
"Ngươi…….."
Sắc mặt của Tương Nhi lập tức đại biến, nữ nhân này thật sự là rất to gan,
há mồm là muốn một quốc gia, còn giá hữu nghị? Hữu nghị cái muội nàng!
"Cô nương, ta có ý tốt, ngươi nhưng lại đối đãi như thế," Hít sâu một hơi,
bàn tay của Tương Nhi nắm chặt thành nắm tay, trên da thịt tuyết trắng
mang theo rõ ràng vẻ giận dữ: "Ngươi ở cùng Lục hoàng tử Bàng Nhiên của
Huyền Vũ Quốc ta, không phải là muốn đi theo hắn để lấy được vinh hoa
phú quý sao? Vì sao còn muốn ở trước mặt mọi người giả bộ thanh cao? Ta
cho ngươi một vạn Kim tệ, nhường vị trí này cho ta! Nếu ngươi không dựa
vào Lục hoàng tử, phỏng chừng cả đời đều kiếm không được một vạn Kim tệ
này."
Nữ nhân này thật đúng là biết giả bộ! Nếu nàng không phải
là loại nữ nhân ham phú quý, nàng căn bản không có khả năng coi trọng
loại phế vật Bàng Nhiên kia! Nói đến cùng còn không phải Bàng Nhiên
tương đối được hoàng đế sủng ái, nếu trở thành Lục hoàng tử phi có thể
hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận hay sao?
Xem ra nàng muốn đi
nói cho phụ thân một tiếng, có nữ nhân cố ý đồ gây rối vọng tưởng tiếp
cận Lục hoàng tử, làm cho phụ thân nhắc nhở bệ hạ, miễn cho Lục hoàng tử trời sinh đơn thuần bị loại nữ nhân tâm cơ này làm cho xoay vòng quanh!
Nhưng mà, sau khi Kim Tương Nhi nói ra những lời này, sắc mặt của hai nam nhân ở đây đều thay đổi.
Bàng Nhiên tức giận vỗ cái bàn, trong mắt phun ra lửa giận, ở trong lòng
hắn, Cố Nhược Vân là ân nhân của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất
luận kẻ nào vũ nhục sự trong sạch của nàng.