Thiên Thành, là thánh địa trong lòng tất cả cư dân Huyền Vũ Quốc, còn là chúa tể thay đổi vận mệnh của quốc gia, mà làm Hạ gia phủ thành chủ của Thiên Thành, càng là tồn tại giống như thần trong lòng mọi người.
Nghe nói hiện giờ Hạ lão gia tử đã đến cấp bậc Võ Hoàng, phải biết rằng, ở
trong bốn nước, một Võ Tướng đã có thể được tôn sùng là cường giả, nếu
tới Võ Vương thì có thể đạt được đất phong, còn trở thành Vương gia khác họ, có thể nghĩ, uy vọng của Võ Hoàng trong mắt người trên đời này.
Lúc này trong Hạ gia, cũng là loạn một đoàn, nguyên nhân là, khoảng thời
gian trước thiếu chủ Hạ gia đột nhiên nhiễm bệnh lạ lại phát bệnh, tiếng kêu rên bi thống vang vọng đại viện Hạ gia, thế cho nên toàn bộ Hạ gia
đều bao phủ mây đen, Hạ lão gia tử càng là thương tâm muốn chết, trong
nháy mắt giống như già đi rất nhiều tuổi.
Nhưng mà, lúc mọi
người ở đây sốt ruột vì bệnh của thiếu chủ Hạ gia, chỉ có nhị gia Hạ gia Hạ Khởi là dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Hừ! Hạ Tử Hi,
ngươi đều đã bệnh nặng như vậy, còn sống cũng là một loại thống khổ,
không bằng chết sớm một chút mới tốt! Ngược lại lãng phí tinh lực của Hạ gia ta!" Hạ Khởi nghe tiếng kêu rên một lần lại một lần vang lên trong
sân, sắc mặt hưng phấn đến mức đỏ bừng, giống như với y mà nói, Hạ Tử Hi gặp tra tấn càng nhiều y lại càng kích động!
Bỗng nhiên, một gã
hộ vệ vội vội vàng vàng đi đến, quỳ rạp một chân xuống đất, cung kính
nói: "Nhị gia, Tam hoàng tử Huyền Vũ Quốc ở bên ngoài Thiên Thành cầu
kiến."
"Tam hoàng tử Huyền Vũ Quốc?"
Hạ Khởi nhướng mày, không kiên nhẫn nói: "Không gặp!"
"Nhưng mà nhị gia, hắn nói hắn biết tin tức của Cố Nhược Vân."
Cố Nhược Vân?Hạ Khởi rùng mình, một chút âm u chợt lóe lên trong mắt, y trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, nói: "Ngươi mang theo khối lệnh bài này đi, đón Tam
hoàng tử lại đây cho ta, nhớ kỹ, phải bí mật tiến hành, không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy!"
"Vâng, nhị gia."
Sau khi nói xong lời này, hộ vệ lập tức lui đi ra ngoài.
Hạ Khởi nheo lại con ngươi nhìn biến mất hộ vệ, cười lạnh một tiếng: "Hạ
Lâm Ngọc, xem ra, ta tìm được Cố Nhược Vân trước ngươi! Yên tâm đi, đến
lúc đó sau khi ta giết nàng, nhất định sẽ đổ lên trên đầu ngươi, lúc đó
người cha vô dụng
kia của ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Sau
khi hắn chết, chính là đến lượt ngươi! Còn có ngươi, phụ thân thân ái
của ta, ngươi không phải yêu nhất một đôi phụ tử này sao? Hiện tại ta
đây làm cho ngươi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm cho ngươi chịu
thống khổ mất đi bọn họ! Cũng làm cho ngươi hối hận không giao Hạ gia
cho ta!"
Y làm nhiều như vậy, đều là bị buộc! Nếu ngay từ đầu phụ thân đã định y là gia chủ Hạ gia, thì làm sao có thể có nhiều việc như
vậy? Nếu không phải như thế, y tất nhiên sẽ tương thân tương ái với đại
ca kia của bản thân.
Đúng lúc này, hộ vệ mang theo Bàng Phi cả
người mặc hắc bào tiến vào, lúc nhìn thấy Hạ Khởi ngồi ở ghế tựa, Bàng
Phi khom người nói: "Tham kiến Hạ công tử."
"Ngươi biết tung tích của Cố Nhược Vân?" Hạ Khởi thu hồi vẻ mặt âm lãnh, nhìn hắc bào nam tử
phía dưới, nhẹ nhàng cười, như gió xuân.
Ở trước mắt người khác, từ trước đến nay y thật dễ dàng thu liễm cảm xúc, làm như vậy là vì một cái thanh danh.
"Phù phù!"
Đột nhiên, Bàng Phi quỳ rạp xuống đất, hắn liên tục rơi lệ, tê tâm liệt phế khóc kể nói: "Hạ công tử, ngươi phải làm chủ vì hoàng thất Huyền Vũ
Quốc chúng ta! Mẫu phi và cữu cữu của ta luôn trung thành và tận tâm với hoàng thất và Hạ gia, nhưng mà, Hoàng Hậu nương nương cũng là tràn đầy
dã tâm, nàng đã sớm mưu đồ bí mật muốn giúp phế vật Bàng Nhiên kia cướp
lấy hoàng thất, hơn nữa thoát khỏi bàn tay của Hạ gia, chính là bởi vì
mẫu phi ta biết được âm mưu của nàng, nàng không tiếc hạ độc hại bệ hạ
hơn nữa còn giá họa cho mẫu phi ta! Đến cuối cùng, nàng còn cấu kết với
Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường, lòng muông dạ thú đã sớm bị người qua
đường biết, kính xin Hạ công tử diệt trừ khối u ác tính vì hoàng thất
chúng ta!"