"Bàng Phi, ngươi rất làm càn!"
Bàng Tử Hoàng mạnh mẽ vỗ xuống bàn, tức giận nói: "Ngươi cho rằng Trẫm
sẽ không xử trí ngươi? Nếu không phải nể tình ngươi cũng chưa từng thông đồng làm bậy với bọn họ, Trẫm là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ha ha!"
Bàng Phi điên cuồng cười hai tiếng, bên môi mang theo tươi cười châm
chọc: "Bàng Tử Hoàng, ngươi cho rằng ngươi vẫn là hoàng đế Huyền Vũ Quốc hay sao? Ngươi vì Bàng Nhiên mà muốn tìm gia chủ Hạ gia, hiện giờ thiếu chủ Hạ gia bệnh nặng, lão nhân gia ông không rảnh quản các ngươi, ngược lại, ta đã chiếm được hứa hẹn của nhị gia Hạ gia, ở dưới tình huống
hiện giờ, y hoàn toàn có thể làm chủ được, rất nhanh ngôi vị hoàng đế
này sẽ thuộc về ta! Lúc đó, các ngươi đều là một đám tù nhân mà thôi, ha ha ha!"
Tiếng cười của hắn tràn đầy thống khoái, trong đôi mắt kia lại phun ra oán hận.
Từ nhỏ đến lớn, bản thân vì có được sự chú ý của phụ hoàng nên luôn nỗ
lực như thế, chỉ vì chứng minh với hắn bản thân vĩ đại hơn phế vật Bàng
Nhiên kia rất nhiều! Nhưng mà hắn (BTH) thì sao! Chẳng những không phân
tốt xấu thiên vị đôi mẫu tử này, hơn nữa còn cùng bọn họ cùng nhau hãm
hại mẫu phi! Cho nên, cho dù ngày sau Bàng Tử Hoàng sám hối, hắn cũng
tuyệt đối không tha thứ cho hắn (BTH)!
Nghe nói như thế, chúng thần châu đầu ghé tai nghị luận ào ào, bọn họ
không nghĩ tới hôm nay trên triều đình sẽ xảy ra một màn như thế, lại
càng không từng dự đoán được, Hạ gia đã lựa chọn Tam hoàng tử làm Thái
Tử.
Như vậy xem ra, Hoàng Hậu và Lục hoàng tử sẽ nguy hiểm…….....
"Bàng Phi, ngươi rất làm càn!" Bàng Tử Hoàng giận dữ đứng lên, chỉ vào
Bàng Phi nhục mạ nói: "Trước kia Trẫm rất dung túng ngươi, thế cho nên
ngươi mới kiêu ngạo ương ngạnh như thế! Hiện tại Trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi có biết căn bản của đế vương là cái gì không? Ngươi lại vì sao
muốn trở thành đế vương?"
Bàng Phi ‘xuy’ cười một tiếng, trào phúng gợi lên khóe môi: "Cường giả
vi tôn! Mặc kệ là đạo đế vương hay là cái gì khác, đều là cường giả làm
chúa tể! Thân là một cường giả có thể có được quyền to sinh sát, muốn ai chết, kẻ đó sẽ không thể không chết!"
"Không! Ngươi sai lầm rồi! Nếu ngươi là một người, hoặc là một thế lực,
đạo lý cường giả vi tôn này không có gì không đúng! Nhưng là đế vương
thì khác, thân
là đế vương cũng không cần phải tự thân cường, mà là cả
quốc gia cường đại, hắn gánh vác tất cả hạnh phúc của dân chúng quốc
gia! Ở trong này, cường giả vi tôn căn bản không thể thực hiện được!
Huống chi, ngươi thân là một cường giả, tùy ý sống chết của người khác
thì có ý tứ sao? Lạm sát chúng sinh là có vẻ ngươi rất cường đại? Này
chỉ có thể chứng minh ngươi nhỏ yếu, một cường giả chân chính cũng không phải là làm cho chúng sinh sợ hãi, mà là làm cho bọn họ kính ngưỡng!
Đây mới là cường giả chân chính!"
Bàng Tử Hoàng thất vọng lắc lắc đầu, cho tới bây giờ hắn (BTH) cũng
không từng xem trọng qua Bàng Phi, không phải hắn (BP) không đủ thông
minh cường đại, mà là, hắn chưa bao giờ coi mạng người là quan trọng!
Nếu làm cho hắn trở thành đế vương, toàn bộ Huyền Vũ Quốc không biết sẽ
biến thành cái dạng gì.
Mà sở dĩ hắn tương đối sủng ái Bàng Nhiên, không chỉ vì hắn là con của
Hoàng Hậu, càng là bởi vì hắn không có tính khí kiêu căng của hoàng thất quý tộc, đáng tiếc trước kia tiểu tử này luôn luôn không tiến lên, bất
luận hắn đánh thế nào vẫn là không tỉnh lại.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh đáng đánh đòn từ bên ngoài triều đình truyền vào.
"Ta đã sớm đoán người mặc hắc bào thấy ở tửu lâu ngày đó là Tam Hoàng
huynh, không nghĩ tới thật là hắn, nhưng mà ta không nghĩ tới hắn sẽ đến hoàng cung, còn nói ra lời nói như vậy, làm cường giả là vì làm chúa tể nắm giữ sống chết của người khác? Nếu thật là thật sự, vậy ta vẫn là
làm một phế vật thì tốt hơn, nữ thần đại nhân, ngươi nói phải không?"
Giọng nói này mang theo trêu tức rõ ràng, làm cho sắc mặt của Bàng Phi
thoáng chốc âm trầm đáng sợ, lúc hắn quay đầu nhìn phía hai người từ
ngoài đi vào triều đình, tức giận trong mắt càng sâu.