"Một hoàng tử nho nhỏ cũng dám nói chuyện như thế với lão phu? Đây chính là gia giáo của hoàng tử?" Hạ lão gia tử cười lạnh một tiếng: "Bàng Tử
Hoàng, ngươi dạy nhi tử của ngươi như thế nào? Tâm ghen tị mạnh như thế
lại tự cho là đúng, như thế nào có thể trở thành hoàng tử?"
Bàng
Tử Hoàng thất vọng nhìn về phía Bàng Phi, nếu nói ngay từ đầu còn có
huyết mạch thâm tình đối với nhi tử này, nhưng sau khi hắn phạm phải sai lầm vừa rồi, có chỉ là thất vọng và đau lòng.
"Hạ gia chủ, Bàng Phi……... Sớm đã không phải là hoàng tử của Huyền Vũ Quốc, nên quyết định như thế nào xin Hạ gia chủ làm chủ."
Nói xong lời này, hắn nhắm đôi mắt lại, không nhìn tới sắc mặt gần điên cuồng của Bàng Phi.
"Tốt!" Hạ lão gia tử quét mắt nhìn Bàng Phi, nhàn nhạt nói: "Bàng Phi, ngươi
phạm phải sai lầm không thể tha thứ, phải đi hình đường của Hạ gia nhận
quyết định! Ngươi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ Quốc thì do Bàng Nhiên kế thừa."
Ầm!
Giống như
một tiếng sét đánh xuống, làm cho thân mình của Bàng Phi run rẩy vài
cái, mẫu phi và cữu cữu chết, còn có bản thân bị đuổi ra khỏi hoàng tộc, mà kẻ thù Bàng Nhiên lại kế thừa ngôi vị hoàng đế………... Tất cả mọi
chuyện dung hợp cùng nhau, rốt cục làm tâm lý phòng vệ của hắn sụp đổ,
điên cuồng xông đến phía Bàng Nhiên.
"Bàng Nhiên, ngươi đi chết đi, ngươi đi tìm chết cho ta!"
"Ngươi một phế vật không dùng được mà thôi, dựa vào cái gì làm hoàng đế? Loại
vô dụng giống ngươi này sớm đáng chết, ngôi vị hoàng đế là của ta, chỉ
có thể là của ta, ha ha ha!"
Tóc tai hắn bù xù giống như một
người điên, trong mắt tràn đầy ngoan độc, nếu để cho người không biết
nhìn thấy, còn tưởng rằng Bàng Nhiên bạo cúc hoa của hắn, dáng vẻ điên
cuồng kia giống như hận không thể bầm thây vạn đoạn đối phương.
Nhưng mà, hắn còn chưa tới trước mặt Bàng Nhiên, đã bị Đại Tướng Quân đoạt
trước một bước dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra
máu tươi, nhiễm đỏ khuôn mặt nổi điên kia.Không cam lòng! Hắn thật sự rất không cam lòng! Rõ ràng thắng lợi trước mắt, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Đúng rồi! Là vì Cố Nhược Vân, nếu không phải vì nàng, mẫu tử Bàng Nhiên đã sớm chết! Nàng mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!
"Thật to gan, cũng dám ra tay đả thương người ở trước mặt lão phu!" Sắc mặt
của Hạ lão gia tử âm trầm giống như đêm trước mưa to, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Bàng Phi, có phải ngươi cảm thấy Bàng Nhiên
là một
phế vật cho nên kém ngươi hay không? Nhưng mà, lão phu lại tin tưởng
vững chắc hắn có thể phát triển Huyền Vũ Quốc lớn mạnh! Phế vật lại như
thế nào? Hắn có năng lực thống trị thiên hạ, hắn không coi chúng sinh
thành con kiến! Còn phẩm tính của ngươi, là tuyệt đối không có khả năng
trở thành hoàng đế! Huyền Vũ Quốc cần cũng không phải là một cường giả,
mà là người có thể làm cho Huyền Vũ Quốc trở nên mạnh mẽ!"
Thân
mình của Bàng Phi dần dần mềm nhũn xuống, hắn thế nào cũng không rõ, vì
sao một cường giả thành không được hoàng đế? Ngược lại là phế vật đoạt
được vị trí này...............
"Ha ha!" Đột nhiên, Bàng Phi cười
phá lên, tiếng cười kia tràn ngập điên cuồng: "Bàng Nhiên, ta bại bởi
ngươi, bại bởi phế vật ngươi! Nhưng mà, nếu ngươi không có được sự trợ
giúp của Bách Thảo Đường ngươi có thể thuận lợi như thế sao? Người đang
làm trời đang nhìn, ngươi dùng mặt ngoài che mắt mọi người, nhưng rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ bị báo ứng! Nhất định sẽ có báo ứng! Đến lúc đó,
ta sẽ làm ngươi quỳ xuống xin lỗi mẫu phi ta!"
Phốc!
Một
búng máu phun ra từ trong miệng của Bàng Phi, con ngươi của hắn dần dần
trừng lớn, sau đó từng chút trắng bệch, chậm rãi mất đi hơi thở………...
"Hắn làm vỡ nát tâm mạch của bản thân, không sống nổi."
Hạ lão gia tử lắc lắc đầu, giọng nói bình thản, ngay sau đó, hình như ông
nhớ tới cái gì, rốt cục đặt ánh mắt ở trên người Triệu trưởng lão bị ông lãng quên đã lâu.
"Triệu trưởng lão, có phải ngươi nên cho bổn gia chủ một lời giải thích hay không?"
Triệu trưởng lão này đã đến Võ Vương cao cấp, nếu không phải là mình xuất
hiện, Cố Nhược Vân tất nhiên sẽ chết ở trong tay của lão! Phải biết
rằng, nha đầu kia là người Linh Tiêu đại nhân muốn tìm, nếu đã chết, cho dù có một trăm Triệu trưởng lão cũng bồi không nổi!