Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên mặt Cố Nhược Vân.
Nếu vừa rồi bọn họ không có nghe sai, gia chủ nói nữ nhân này quen biết
Quỷ Y? Hơn nữa, giống như Quỷ Y còn có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng? Điều này sao có thể? Phải biết rằng Quỷ Y kia tính cách quái đản, cho
dù thiếu nữ này có chút quan hệ với Quỷ Y, với tính cách không coi ai ra gì của Quỷ Y cũng không có khả năng sẽ đáp ứng ra tay cứu một người
không quen biết.
Trừ phi.... ........
Nữ nhân này là sư phụ của Quỷ Y! Nhưng mà theo người ta nói, Quỷ Y sư
phụ chỉ có một người, đó chính là người đứng đầu Bách Thảo Đường luôn
thần long không thấy đuôi (tung tích bí ẩn)! Vị kia giống như nhân vật
truyền kỳ đó sao?
Đợi chút!
Bỗng nhiên, mọi người giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt dần dần bắt đầu xảy ra biến hóa.
Nếu lời đồn đãi không giả, vị thiếu nữ thần bí kia của Bách Thảo Đường
cũng chỉ tầm mười tám tuổi, cộng thêm lời nói vừa rồi của gia chủ, chẳng lẽ, nàng chính là Cố Nhược Vân - chủ tử phía sau màn của Bách Thảo
Đường?
Tuy rằng Hạ gia quyền thế to lớn, lão gia chủ còn đột phá đến cảnh giới
Võ Hoàng, căn bản không phải một Bách Thảo Đường nho nhỏ có thể so sánh
được, nhưng mà, đan dược mê người trong Bách Thảo Đường, cũng là bất
luận kẻ nào đều chống cự không được.... ........
Thiếu nữ hai tay ôm ngực, cười khanh khách nhìn nam tử trung niên té
trên mặt đất, khóe môi hơi hơi giương lên: "Nếu hắn có thể kiên trì, ta
sẽ truyền tin để cho Quỷ Y tiến đến một chuyến, Hạ gia không cần quá mức lo lắng."
Ngay từ đầu, nàng đã nhìn ra bệnh tình của Hạ Tử Hi, lấy thực lực của Vệ Y Y hoàn toàn có thể trị liệu, vậy nàng không cần thiết ra tay . Hơn
nữa khoảng cách từ Thanh Long Quốc đến Thiên Thành cũng không phải rất
xa, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thể tới rồi.
... ...... ......
Thanh Long Quốc.
Phía trên ngã tư đường phồn hoa tiếng người ồn ào, mọi người vẫn đang
nghị luận tình cảnh Cố Nhược Vân chỉ huy Thanh Long Bạch Hổ giết vào
hoàng cung ngày trước, không khỏi thổn thức không thôi, nhưng càng nhiều hơn vẫn là khâm phục.
Lúc này, Bách Thảo Đường đang ở thời khắc sinh ý tốt nhất, trong toàn bộ dược đường đều là người bệnh, nhưng mà, ngay tại giữa nhóm người này,
một gã nam tử thanh niên tướng mạo phổ thông giấu mình ở trong đám
người, hắn cố ý cất cao giọng, nói: "Đúng rồi, các ngươi biết chuyện xảy ra ở Huyền Vũ Quốc gần đây
sao?"
"Huyền Vũ Quốc? Huyền Vũ Quốc đã xảy ra chuyện gì?"
Người bên cạnh sửng sốt, cho dù không có tìm được là ai nói những lời này, vẫn là trở về một câu.
Nam tử áo xanh cười lạnh một tiếng, đáy mắt xẹt qua một chút âm hiểm:
"Ngay tại khoảng thời gian trước, ở ánh nhìn chăm chú của mọi người Cố
Nhược Vân bị Hạ gia lão gia tử mang đi, sau đó đã bị xử quyết, ta cũng
là ở trong lúc vô tình thấy được tình cảnh này, chậc chậc, thật đáng
tiếc, một nhân vật thiên tài như thế cứ như vậy ngã xuống."
Ầm!
Những lời này giống như sấm sét đánh xuống, nổ vang làm toàn bộ dược đường đều yên tĩnh xuống.
Nhưng mà, sau khi nói xong những lời này, nam tử thanh niên lập tức lặng lẽ ẩn lui xuống, hắn nhìn mọi người bị kinh sợ đến ngây ngốc, âm lãnh
nơi đáy mắt càng sâu.
Nhiệm vụ của đại nhân xem như hoàn thành, hắn cũng nên trở về lĩnh thưởng…….....
Trong Bách Thảo Đường yên lặng một lúc lâu, rồi sau đó nhấc lên một hồi song to gió lớn.
"Vừa mới giống như có người nói, Cố Nhược Vân bị Hạ gia giết?"
"Trời ạ, sự việc này có phải sự thật hay không? Thiên tài tuyệt thế làm
cho tất cả mọi người kinh diễm kia cứ như vậy ngã xuống rồi?"
"Chuyện này ta xem có khả năng, Cố Nhược Vân cuồng vọng kiêu ngạo như
vậy, không coi ai ra gì, Hạ gia lại quyền cao chức trọng, chắc hẳn nàng
vì sự cuồng ngạo của mình mà đắc tội người Hạ gia, cho nên đã bị Hạ gia
xử quyết, loại chuyện này rất có khả năng xảy ra."
"Ôi, Cố Nhược Vân kia vẫn rất trẻ tuổi, dù sao nhân ngoại hữu nhân,
thiên ngoại hữu thiên (*), nàng không biết thu liễm, lần này thì tốt
rồi, đá phải ván sát rồi?"
(*) nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên = ngoài người có người,
ngoài trời có trời: ý nói người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài bầu
trời này còn có bầu trời khác, không được vì thấy mình đã giỏi ở đây mà
cuồng vọng coi khinh người khác…