Nghe vậy, Hạ Ảnh nhìn khuôn mặt lo lắng của Hạ Khởi, oán hận nói: "Là
nhị gia! Là nhị gia sai ta làm, hơn nữa y còn hạ độc giết ta! Gia chủ
đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho đệ tử!"
Nếu Hạ Ảnh hoàn hảo không tổn hao gì, có lẽ hắn còn có thể nói dối, nhưng mà, hắn đã
thiếu chút nữa bị người làm chủ phía sau màn kia giết, mà cứu hắn quả
thật là người hắn bị sai sử thương hại, dưới loại tình huống này, hắn đã sớm hận người nọ tận xương, lại như thế nào giấu diếm?
Vì vậy sau khi hắn nói ra lời nói kia, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Hạ Khởi.
"Chính ngươi nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt của Hạ lão gia tử âm trầm, chỉ là trong giọng nói kia không khỏi có thất vọng.
Cho dù ông sớm biết chuyện này không có khả năng không có quan hệ với Hạ
Khởi, nhưng mà hiện giờ sau khi đã chứng thực, ông vẫn là tránh không
được thất vọng về y.
"Những năm gần đây, ngươi làm những chuyện
gì ta vẫn là có chút hiểu biết, vốn muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không nghĩ tới ngươi sẽ làm như vậy, ta thật muốn biết ngươi và Cố nha
đầu không oán không cừu, vì sao muốn giết nàng?"
Hạ Khởi và Cố
Nhược Vân là lần đầu tiên gặp mặt, không cần phải ở lần đầu tiên gặp mặt đã muốn tính mạng của đối phương, huống chi bọn họ lại là không oán
không cừu.
Nếu phải nói có quan hệ, vậy chỉ có một chút.
Cố Nhược Vân là chủ tử của Bách Thảo Đường, sư phụ của Quỷ Y! Mà Quỷ Y lại có thể chữa khỏi bệnh của thiếu chủ! Nếu Cố Nhược Vân chết ở Hạ gia,
vậy Quỷ Y lại như thế nào? Cho dù không triệu tập nhân thủ đối địch với
Hạ gia, cũng quả quyết sẽ không xen vào chết sống của thiếu chủ Hạ gia!
Nhưng kế hoạch kín đáo ngoan độc này, thật sự là nhị gia luôn ôn hòa như gió trước mặt người khác kia nghĩ ra được?
Chẳng lẽ, những năm gần đây y vẫn luôn là đang che giấu bản thân?
Hạ Khởi nở nụ cười, giống như gió xuân nói: "Phụ thân, cho tới bây giờ
người đều không có tin tưởng ta, người cũng đã nói ta và nàng không oán
không cừu, ta đây lại vì sao muốn giết nàng? Tổng nên có lý do đi? Nói
thật, từ đầu tiên nhìn thấy tiểu nha đầu
Cố Nhược Vân này ta đã thật
thích, mặc kệ là tính cách hay là năng lực đều là ta rất thưởng thức, cô nương vĩ đại như thế, ta có lý do gì đi giết nàng? Hạ Ảnh, ngươi đã nói là chỉ thị của ta, vậy ngươi cũng nên lấy ra chứng cớ, đừng oan uổng
người tốt."Nghe nói như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là Hạ Ảnh tìm đến, về phần người sau lưng hắn, thì không ai biết.
Đằng!
Hạ Ảnh ngẩng đầu, đôi mắt tức giận nhìn Hạ Khởi: "Rõ ràng là ngươi phái
Ưng đại nhân tới tìm ta, bảo ta làm theo phân phó của ngươi, hơn nữa cho ta một viên thuốc cường thân kiện thể, ai biết viên thuốc kia vậy mà sẽ là độc dược trí mạng! Kết quả là ngươi vậy mà còn không thừa nhận!"
Hắn tức đến mức thân mình đều run lên, cũng không cố cái lễ nghi tôn ti gì, chỉ vào Hạ Khởi lập tức tức giận rống lên.
"Ngươi nói là ta sai sử, không biết có chứng cớ gì không?" Hạ Khởi cười lạnh một tiếng, nói: "Ưng, ngươi đi ra."
Bá!
Một bóng đen như gió thoáng qua, xuất hiện ở bên người Hạ Khởi, đôi mắt
lãnh khốc sắc bén nhìn mọi người ở đây, lúc nhìn đến Cố Nhược Vân thì
tràn ngập sát khí.
"Ưng, Hạ Ảnh là ngươi sai sử phải không?"
Ưng mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Vâng!"
Giống như thật không ngờ Ưng sẽ thừa nhận quyết đoán như vậy, tất cả mọi
người sợ ngây người, hơn nữa, Ưng đại nhân là trợ thủ đắc lực nhất bên
cạnh nhị gia, chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan với nhị gia?
Trong mắt Hạ Khởi xẹt qua lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Bọn họ nói là ta sai sử
ngươi làm như vậy, hiện tại ngươi giải thích với cha ta một chút.”
"Việc này là thuộc hạ tự mình quyết định, không có quan hệ với chủ tử, kính xin gia chủ nhìn rõ mọi việc."