Hạ Du nhìn cửa phòng
bị đóng, giờ khắc này, nàng biết sai lầm bản thân đã từng phạm phải, bất luận làm cái gì đều không thể bù lại, nếu có thể làm lại một lần, bọn
họ tuyệt đối sẽ không lại nghe theo lời nói của Hạ Khởi mà làm bất cứ
chuyện gì.
Đáng tiếc lần này, bất luận hối hận như thế nào đều không thể bù lại.
... ......
Đỉnh núi Vân Tiêu, mây trắng quấn quanh, giống như tiên cảnh nhân gian.
Giờ phút này trong Luyện Khí Tông, nữ tử cả người bạch y như tuyết đón
gió mà đứng, tay áo bay bay, thuần khiết giống như là tiên nữ, nàng lẳng lặng đứng ở chỗ sâu trong mây trắng, phía trên khuôn mặt dịu dàng mang
theo một chút suy nghĩ sâu xa.
Phía sau, ánh mắt Lãnh Ngôn Phong si ngốc nhìn nữ tử tuyệt mỹ phiêu miểu (lúc ẩn lúc hiện) như tiên nữ, trong mắt lãnh khốc mang theo quyến
luyến thật sâu.
Nhưng mà nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, trong mắt y hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu không phải vì người kia, sao bản thân sẽ biến thành tàn phế? Thậm chí ngay cả biểu đạt tình yêu của mình cũng không dám!
Cho dù y không có thấy rõ dáng vẻ của người nọ, nhưng ở trong lòng y sớm đã hận thấu xương người nọ, hận không thể lột da rút gân!
Còn có Cố Nhược Vân.... .....
Nữ nhân kia, vậy mà bị hủy toàn bộ Thanh Long Quốc! Nếu có cơ hội, y tuyệt đối sẽ làm nàng trả giá thảm thống!
Nghĩ vậy, sát khí trên người y càng dày đặc, chỉ là lúc nhìn về phía nữ
tử phía trước, tức giận trong mắt dần dần biến mất, trên khuôn mặt anh
tuấn tràn đầy dịu dàng.
"Sư muội, Triệu trưởng lão Hạ gia đến đây, hi vọng có thể gặp sư muội một lần."
Trưởng lão Hạ gia tìm?
Thi Vân nhíu mày, rồi sau đó buông lỏng ra, nàng hoàn hồn nhìn nam tử
phía sau, khuôn mặt lộ ra tươi cười nhu hòa: "Người tới là khách, sư
huynh, ngươi mời lão tới đây một chút đi."
Luyện Khí Tông và Hạ gia chưa từng có cái gì lui tới, không biết Triệu trưởng lão Hạ gia này tìm đến bản thân là vì chuyện gì.
Trong phòng khách, lão giả bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc
lão ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy nữ tử bạch y như tuyết kia đi đến từ
ngoài khách phòng.
Trên mặt của nàng mang theo tươi cười, nhợt nhạt, nhu hòa, làm cho người ta thư thái thoạt nhìn vạn phần thư sướng.
"Thi Vân tiểu thư," Triệu trưởng lão phục hồi tinh thần lại, đứng lên
cười nói: "Trước khi ta tiến đến Luyện Khí Tông cũng đã nghe
nói đại
tiểu thư Thi Vân của Luyện Khí Tông có dung mạo đệ nhất thiên hạ, hiện
giờ xem ra quả thật là như thế, quả nhiên là thiên hạ không có nữ tử nào có thể so sánh được."
Cho dù Thi Vân biết lời nói này chỉ là lời khen tặng mà thôi, vì dù sao
nữ tử đại lục quá nhiều, tuyệt mỹ càng là không hề thiếu, không ai có
thể đảm đương nổi tiếng ‘đệ nhất thiên hạ’ này.
Nhưng mà, nữ tử nào không thích nghe người khác ca ngợi?
Vì vậy sau khi lời này Triệu trưởng lão nói xong, Thi Vân nhợt nhạt
cười, nói: "Triệu trưởng lão, không biết Luyện Khí Tông ta và Hạ gia
ngươi không có quan hệ gì, vì sao Triệu trưởng lão lại muốn tìm tới cửa? Huống chi, Triệu trưởng lão không tìm cha ta, mà lại tìm ta là vì sao?"
"Thi Vân tiểu thư, chuyện này thật đúng là chỉ có ngươi có thể giúp ta."
Triệu trưởng lão mỉm cười nói: "Ta muốn xin Thi Vân tiểu thư hỗ trợ đoạt Hạ gia thay nhị gia nhà chúng ta! Hiện giờ kế hoạch của nhị gia đều đã
tan biến, cũng chỉ có Thi Vân tiểu thư có thể giúp việc này."
"Hả?"
Thi Vân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Triệu trưởng lão:
"Hình như Triệu trưởng lão rất để mắt ta, cái vội này chỉ sợ ta không
cách nào giúp."
"Ha ha," Triệu trưởng lão ha ha cười: "Ta nghe nói quan hệ của Luyện Khí Tông và Đông Phương thế gia rất là ác liệt, hàng năm đều là ở bên trong chiến đấu? Nếu Luyện Khí Tông có thể có được Hạ gia trợ giúp, thì có
thể liên hợp với Hạ gia cùng nhau thảo phạt Đông Phương thế gia, nếu lão gia chủ tại vị, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, Hạ gia
ẩn cư ở trong Thiên Thành chính là không muốn lẫn vào vũng nước đục thế
tục, nếu nhị gia kế thừa vị trí gia chủ của Hạ gia, vậy nhị gia tất
nhiên có thể trợ giúp Luyện Khí Tông đánh bại Đông Phương thế gia."