Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Thiên Thành Chấn Động (Hai)


trước sau

So với Hạ lão gia tử đang sầu lo, Hạ Lâm Ngọc ngược lại là không có lo lắng, hắn biết, chỉ cần có tỷ tỷ ở, thì sẽ không có vấn đề gì.

Hắn tin tưởng nàng!

Loại tín nhiệm này, siêu thoát tất cả rồi, giống như trên đời này không có chuyện gì nàng làm không được.

Vệ Y Y hít vào một hơi thật sâu, từ trong ống tay áo lấy ra ngân châm sớm đã chuẩn bị tốt, chậm rãi tiêu sái tới trước mặt Hạ Tử Hi, nói: "Lát sau có thể có chút đau, ngươi nhất định phải nhịn xuống."

Hạ Tử Hi cười khổ một tiếng: "Trong khoảng thời gian này, có loại thống khổ gì ta không nhận qua? Quỷ Y, xin ngươi yên tâm, chút đau ấy đối với ta mà nói cũng không tính là cái gì, mời xuống tay đi."

"Được."

Vệ Y Y khẽ gật đầu, dè dặt cẩn trọng lấy ra ngân châm trong khăn, nhẹ nhàng đâm vào trong thân thể của Hạ Tử Hi.

Ầm!

Một lực lượng mạnh mẽ xuyên thấu qua ngân châm lọt vào thân thể, giống như tiến vào linh hồn, đau đến mức sắc mặt Hạ Tử Hi càng tái nhợt hơn, gắt gao nắm chăn.

Đau!

Cái loại đau đớn chui vào linh hồn này, đau hơn rất nhiều lần so với bình thường thừa nhận.

Hắn vốn cho rằng loại đau đớn kia đã là cực hạn, mà thống khổ lúc này nhận phải mới là xé rách linh hồn chân chính.

Nhưng vì Hạ gia, vì phụ thân và Ngọc nhi, hắn phải kiên trì!

Phốc xuy!

Bỗng nhiên, Vệ Y Y vì thi châm cho Hạ Tử Hi mà sắc mặt trắng bệch, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hung hăng ngã văng ra ngoài, sắc mặt của nàng cực kì hoảng hốt, thất thanh kêu lên: "Là Cổ Long! Trong cơ thể hắn vậy mà lại là Cổ Long! Còn là Cổ Long cấp bậc Võ Hoàng!"

Cái gì?

Sắc mặt mọi người đại biến, nhất là lão gia tử, tức đến mức cả người run lên, ‘ầm’ một tiếng lực lượng toàn thân đều bạo phát ra, đánh về phía cái bàn ở một bên. "Cổ Long! Vì sao lại là Cổ Long? Đến cùng ai có thâm cừu đại hận với Hạ gia chúng ta như vậy, vậy mà lại hận không thể làm tử tôn (con cháu) Hạ gia ta chết hết!"

Độc sư Thiên Cổ!

Trong nháy mắt, trong đầu lão gia tử vang lên một cái tên như vậy.

Đúng rồi, trừ bỏ Độc sư Thiên Cổ, đại lục này còn có ai có được thực lực như
vậy?

Nhưng mà ông không rõ, Hạ gia và Độc sư Thiên Cổ không oán không cừu, vì sao lão muốn đối đãi với Tử Hi như vậy?

"Sư phụ."

Vệ Y Y cắn chặt môi, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, áy náy nói: "Thật có lỗi, thực lực của Cổ Long kia quá mạnh mẽ, ta bị nó ngăn chặn hoàn toàn, căn bản là không có cách nào bức nó ra."

Đây là nhiệm vụ đầu tiên sư phụ giao cho nàng, nàng vậy mà lại thất bại!

Hơn nữa, theo nàng biết, hình như quan hệ giữa Hạ gia này và sư phụ cũng không bình thường.........

"Vệ Y Y, điều này cũng là ta không có đoán được trước," Vẻ mặt Cố Nhược Vân khôi phục bình thường từ trong kích động, nhàn nhạt cười, nói: "Ta vốn cho rằng bằng vào lực lượng của ngươi có thể bức cổ ra, lại thật không ngờ, nó lại là Cổ Long trong truyền thuyết! Lúc này đây, quả thật ngay cả ta cũng sơ ý."

Cổ Long!

Không nghĩ tới trong thân thể Hạ Tử Hi lại có thứ tốt như vậy!

Nếu có thể bắt được con Cổ Long này, nàng có hi vọng có thể giúp Thanh Long khôi phục đôi mắt..........

"Ta đã biết……." Hạ Tử Hi cười khổ một tiếng: "Quỷ Y đại nhân ngươi không cần tự trách, ta đã sớm biết không ai có thể cứu được ta, cho nên ngay từ đầu đã không có hi vọng."

Tuy nói như thế, nhưng ai lại không muốn sống?

Nói thật, ngay cả Quỷ Y cũng không có cách nào, hắn coi như là chân chính hết hy vọng.

"Ai nói ngươi sẽ chết?" Vệ Y Y liếc mắt xem thường: "Ta không có cách nào cứu ngươi, không có nghĩa là sư phụ ta không có cách nào cứu ngươi, sư phụ ta làm cho ta ra tay, là muốn khảo nghiệm tiến bộ vài năm nay của ta mà thôi, nàng mới là cường giả chân chính, có nàng ở đây ngươi tuyệt đối không có vấn đề gì."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện