Giờ phút này Mạc Vũ không biết có người đang có ý đồ với nàng, nàng
nhanh chóng túm Bách Xuyên nhảy vào trong đàn Linh Thú, không cần một
lát, trước mặt của nàng đã có một đống thi thể.
Hạ Tử Hi thừa dịp loạn quay đầu nhìn Hạ Lâm Ngọc, nhìn thấy hắn vô cùng an toàn ở trước
mặt Cố Nhược Vân cũng yên tâm lại gia nhập đến bên trong chiến đấu.
Nhưng mà, giờ khắc này, tất cả mọi người không có phát hiện phần đông Linh
Thú chỉ vây công những người khác, chẳng sợ cách Cố Nhược Vân gần hơn
cũng vẫn luôn không tiếp cận thân thể của nàng, thật giống như nàng mặc
một bộ y phục ẩn thân, vậy mà không có một con Linh Thú phát hiện sự tồn tại của nàng.
"Mấy tháng qua Mạc Vũ tiến bộ không nhỏ, có thể ở dưới công kích của nhiều Linh Thú như vậy còn có thể bảo vệ tốt Bách Xuyên."
Cố Nhược Vân nhìn Mạc Vũ trên chiến trường, vừa lòng gật gật đầu.
Sở dĩ nàng làm cho Mạc Vũ bảo vệ Bách Xuyên, cũng chỉ là vì gia tăng một
ít khó khăn trong chiến đấu của nàng, cũng may, nàng cũng không có làm
cho mình thất vọng.......
Thời gian trôi qua hồi lâu, vây công
của đàn Linh Thú dần dần giảm bớt, có một số người đã mệt đến quỳ rạp
trên mặt đất không đứng lên nổi, nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là đang
kiên trì chiến đấu.
Người Ma Tông trừ bỏ Bách Xuyên được Mạc Vũ
bảo vệ ra, trên người đều chịu vết thương, ngay tại sau khi con Linh Thú cuối cùng ngã xuống, Hồng Quân đột nhiên phát hiện cái gì, tức giận lớn tiếng kêu lên: "Vì sao không có một con Linh Thú công kích ngươi? Những Linh Thú này có phải ngươi tìm đến, làm cho tất cả mọi người chúng ta
táng thân trong miệng Linh Thú, để ngươi có thể một mình đạt được con
Thần Thú kia hay không?"
Trong lúc nhất thời, hình như mọi người đều phát hiện điểm này, đều quay đầu nhìn Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, ở trước mắt bao người, Cố Nhược Vân chỉ là hộc ra hai chữ: "Ngu ngốc."Ngu ngốc?
Nàng làm loại việc tội ác tày trời này, còn dám mắng mình ngu ngốc?
Vẻ mặt Hồng Quân tức giận, lạnh lùng nói: "Hạ thiếu chủ, chuyện này nhiều
người chúng ta nhìn thấy như vậy, vì sao Linh Thú chỉ công đánh chúng
ta, nhưng không có một con công kích nàng? Nếu không phải nàng tìm đến
đàn Linh Thú này, ta không tin sẽ xảy ra loại chuyện này! Ta xem lần này ngươi còn thế nào bao che nàng thế nào! Nếu ngươi không cho chúng ta
một cái công đạo, như thế nào còn có thể dẫn dắt chúng ta tiếp tục đi
tiếp?"
Kỳ thực, vừa rồi những người này đều
vội vàng chiến đấu,
căn bản sẽ không có người có thời gian liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều
một cái, cũng không rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hiện
giờ nghe Hồng Quân này nói như vậy, đột nhiên phát giác trên người tất
cả mọi người bọn họ đều mang theo thương, duy chỉ trên người hai người
Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc không nhiễm một hạt bụi, cũng không giống
dáng vẻ trải qua một hồi chiến đấu.
"Hồng trưởng lão, ngươi rất
để mắt ta," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Mệnh lệnh nhiều Linh Thú như
vậy công kích các ngươi, ta còn không có năng lực này, huống chi còn là ở phía trên Thiên Sơn, ngươi cho rằng ta có thực lực một người tiến vào
Thiên Sơn này? Hơn nữa……..."
Ngừng lại một chút, nàng tiếp tục
nói: "Ta quả thật không có chiến đấu, đó là bởi vì hộ vệ của ta bảo vệ
ta tốt lắm, các ngươi cũng nhìn thấy năng lực của hộ vệ của ta, có nàng
ở, Linh Thú kia có thể tới gần người ta?"
Nàng sẽ không nói cho
những người này, sở dĩ những Linh Thú đó không dám đến gần nàng, là vì
nàng cố ý vô tình tản mát ra hơi thở của Tháp Phượng Hoàng, Linh Thú
luôn rất nhạy bén đối với nguy hiểm, tự nhiên không có con Linh Thú nào
không muốn sống mà công kích nàng.
"Không sai, ta có thể chứng minh."
Hạ Tử Hi nhìn Hồng Quân, nhàn nhạt nói: "Quả thật là vị cô nương kia luôn
luôn bảo vệ nàng, mới khiến nàng không có bị thương, Hồng Quân trưởng
lão, nếu ngươi muốn hãm hại người, xin ngươi động chút đầu óc, Thiên Sơn nguy hiểm như thế, vừa lên đến đã đụng tới nhiều Linh Thú như vậy, nàng có thực lực tới sao? Mặc dù có, lại như thế nào thông đồng làm bậy với
Linh Thú đến hãm hại ngươi? Nàng lại là làm sao mà biết các ngươi nhất
định sẽ đến Thiên Sơn? Ngươi đây là có chứng vọng tưởng bị hại?"