Mọi người vừa nghe lời này, trong nháy máy trái tim tràn ngập kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng).
Bí cảnh Hạ gia kia nhưng là thánh địa tu luyện chân chính, phải biết rằng
bọn họ qua Thiên Sơn còn không nhất định có thể đạt được con Linh Thú
kia, nếu cứ như vậy rời đi, nói không chừng có thể đi bí cảnh Hạ gia đạt được cơ hội tu luyện.
Cái gì nặng cái gì nhẹ, ai có thể không biết?
"Tỷ."
Hạ Lâm Ngọc nhìn vẻ mặt thản nhiên của thiếu nữ thật sâu, có chút lời nói
hắn muốn nói ra miệng, cuối cùng vẫn là không có nói ra.
Giờ phút này, dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên mang
theo kiên định, trong đôi con ngươi trong suốt như nước phản chiếu bóng
dáng của Cố Nhược Vân.
Ánh mắt của hắn, là vô cùng kiên nghị, chân thật đáng tin.
"Nơi có tỷ ở, chính là nhà của đệ, đệ ở Thiên Thành chờ tỷ trở về."
Ngay từ đầu, Hạ Lâm Ngọc đã biết nguyên nhân Cố Nhược Vân làm cho bọn họ rời đi.
Bởi vì nàng muốn một mình thân phạm hiểm cảnh (một mình xông vào chỗ nguy hiểm).
Nhưng mà, hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chỉ cần việc nàng muốn làm, không có một lần không thành công.
Mà hắn, ở nhà chờ nàng trở về là đủ rồi.
"Ngọc nhi."
Bởi vì vừa rồi giọng nói của Hạ Lâm Ngọc rất nhẹ, cho nên Hạ Tử Hi không có nghe được đối thoại của bọn họ, hiện giờ trông thấy vẻ mặt của hai
người, trong mắt không tự chủ được mang theo nghi hoặc. Nhưng mà hắn
không có hỏi gì cả, nói với thiếu niên: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Hạ Lâm Ngọc lưu luyến không rời nhìn Cố Nhược Vân, cuối cùng vẫn là xoay
người đi tới bên người Hạ Tử Hi, trên khuôn mặt ngây ngô trắng nõn mang
theo sầu lo thật sâu.
Tỷ, người phải trở về.
Nhất định phải còn sống trở về!
Nhìn bóng dáng rời đi của mọi người, Cố Nhược Vân thu hồi nỗi lòng, nhàn
nhạt nói: "Mạc Vũ, Bách Xuyên, chúng ta tiếp tục xuất phát, tin tưởng
Thiên Sơn sẽ có rất nhiều bảo bối chờ chúng ta."
Chỗ sâu trong Thiên Sơn, bởi vì quá mức nguy hiểm, cho dù là mấy gia tộc trong Thiên Thành kia cũng không có đi qua.
Cho nên, ai cũng không biết nơi đó đến cùng có cái gì...........
.............
Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở lá cây hắt vào, dừng ở trên người đoàn người kia.
Chỉ thấy trong đám người đi đường kia, đi ở phía trước là một thiếu nữ mặc
áo xanh, trong lòng nàng ôm một thú nhỏ màu lửa đỏ, bên hông đeo một
khối ngọc bội, ở trong gió nhẹ chậm rãi lay
động.
Mà nữ tử theo
sát ở bên cạnh thiếu nữ, trong tay nàng kia cầm một thanh trường kiếm,
cảnh giác nhìn chằm chằm bụi cỏ chung quanh.
Đương nhiên, làm
người ta ghé mắt nhất bên trong đội ngũ này chính là tiểu nam hài bên
phải thiếu nữ áo xanh, mọi người đều biết, Thiên Sơn vô cùng nguy hiểm,
có thể tới đây đều là cao thủ nổi danh đại lục, hiện giờ trong đội ngũ
này lại có một tiểu nam hài, như thế nào không làm cho người khiếp sợ?
Ở phía sau ba người có mấy hộ vệ vẫn luôn đi theo, nhưng mà thực lực của
mấy hộ vệ này cũng không phải rất mạnh, cường đại nhất cũng chỉ là Võ
Tướng cao cấp.
Nhưng mà, thực lực vốn được cho là cường giả ở thế tục này, ở trên Thiên Sơn căn bản là không đủ nhìn.
"Hả?" Thiếu nữ áo xanh bỗng nhiên dừng bước chân, ánh mắt như chớp như không
nhìn chằm chằm dược điền phía trước, lòng của nàng nháy mắt run run một
chút, trong mắt trong veo đựng kích động: "Trên Thiên Sơn vậy mà lại có
một mảnh dược điền như vậy? Hơn nữa, bên trong thế ma lại cái gì cũng
có! Vô Hoa quả, Nguyệt Nha thảo, còn có Huyết nhân sâm ngàn năm………..."
Những dược liệu này, nếu là tùy tiện cầm một gốc cây ra bên ngoài, đều sẽ bị rao đến giá trên trời.
"Ha ha ha!"
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân muốn tiến lên, một tiếng nói đột nhiên truyền đến
từ phía sau, sau đó lập tức nhìn thấy Hồng Quân vốn nên rời đi lại xuất
hiện ở trước mặt của nàng, trên khuôn mặt già nua mang theo tươi cười
khoa trương.
"Cố Nhược Vân, xem ra ta đoán không sai, ngươi tới
Thiên Sơn quả thật có mưu đồ khác, lại còn muốn một mình chiếm riêng bảo bối của mọi người, hiện giờ bị ta phát hiện, ngươi cho rằng ngươi còn
có thể bình yên vô sự rời đi?"