"Hừ!"
Trong mắt Độc Tôn tràn đầy âm ngoan, ánh mắt độc ác nhìn
Thiên Khải Tôn Giả, bỗng nhiên, sát khí toàn thân bắt đầu khởi động ra,
giống như một cơn cuồng phong màu lục chợt nổi lên ở trước người ông.
"Ngươi đã xem thứ không nên xem, vậy nhất định phải lấy cái chết đến tạ tội!"
Thiên Khải Tôn Giả có chút tức giận nói: "Ngươi người này làm sao lại nói
không nghe? Quên đi, ngươi đã muốn chiến, ta đây chiến một trận với
ngươi là được!"
"Ha ha." Độc Tôn điên cuồng cười hai tiếng, âm
ngoan sát khí trong mắt toát ra, rồi sau đó thân mình của ông lập tức
hóa thành một cơn gió màu lục, cắt phá hư không nhằm về phía Thiên Khải
Tôn Giả.
Cho dù đối phương chỉ là một người vừa đột phá đến Võ
Tôn, Thiên Khải Tôn Giả cũng không dám sơ ý chút nào, nếu không không
cẩn thận sẽ bị độc khí nhập thể, đủ để mất mạng.
Cho nên, sắc mặt của ông từng chút ngưng trọng lên, bỏ đi một thân bất cần đời, kia giữa lông mi trắng mang theo cảnh giác thật sâu.
"Ầm!
Nắm tay
của hai người chạm vào nhau ở không trung, lực lượng to lớn sinh ra nổ
mạnh khuếch tán ra từ trên người hai người, phá hủy hết tất cả cây cối
bên người, giống như có lực lượng khí thế hủy diệt.
Cố Nhược Vân
nâng mu bàn tay lên, che ở trước trán của mình, nhưng mà thân mình vẫn
là bị luồng lực lượng kia lan đến làm lui về sau mấy bước, nhưng mà, giờ phút này, trong hai mắt của nàng mang theo vẻ hưng phấn.
"Thực
lực của Võ Tôn quả nhiên là cường đại, tuy rằng kiếp trước ta cũng gặp
được không ít cường giả, nhân vật như Kim Đế như vậy càng là cường trong cường, nhưng mà có thể ở cấp bậc Võ Vương đã trông thấy cường giả Võ
Tôn chiến đấu, chính là tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được."
Giữa Võ Vương và Võ Tôn, đừng nhìn chỉ cách một Võ Hoàng, trên thực tế cũng
là cách xa nhau thiên sơn vạn thủy (nghìn núi vạn sông), nếu không, ở
trên Tây Linh đại lục này, Võ Tôn sẽ không phải là cường giả đứng đầu.
Cho dù đến Đông Nhạc đại lục, một cường giả Võ Tôn cũng có thể dễ dàng san bằng một thành trì.
"Mẹ nó!"Thiên Khải Tôn Giả nhìn xuống nắm tay của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Độc Tôn: "Ngươi có bản lĩnh thì đừng phóng độc."
"Ha ha."
Độc Tôn tươi cười lạnh lẽo, con ngươi u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên
Khải Tôn Giả trước mặt: "Là ngươi nhìn lén riêng tư
của ta trước, vì
không để cho riêng tư bị truyền bá ra ngoài, hôm nay ngươi nhất định
phải chết ở dưới độc vật của ta."
Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả trầm xuống, ngay từ đầu, chuyện này quả thật là ông không đúng, cho nên ông
khắp nơi nhường nhịn Độc Tôn, nhưng mà lão quả thực hơi quá đáng, luôn
luôn đuổi sát ông không tha, ông đều đã chạy trốn tới Thiên Sơn, vậy mà
lại còn đuổi theo tới.
Chẳng lẽ người này nổi lên hứng thú đối với cúc hoa của mình?
Nghĩ đến đây, Thiên Khải Tôn Giả bất giác mao cốt tủng nhiên (rợn cả tóc gáy), nổi hết cả da gà.
"Độc Tôn, ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi, ngươi đừng có ôm si tâm vọng tưởng này."
Phù phù!
Bước chân Độc Tôn không ổn định, trực tiếp rớt xuống từ trên bầu trời, ngay
lúc vừa ngã xuống đất, ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua như cây khô
của lão giả kia, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: "Lão bất tử, ngươi
vậy mà lại dám vũ nhục ta, nếu Độc Tôn ta không giết ngươi thề không làm người!"
Tuy rằng ông thích nam sắc, cũng sẽ không thể miệng không chọn thức ăn, lão nhân này vậy mà vũ nhục mình như thế.
Sĩ khả sát không thể nhục (kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục), hiện tại ông lại có nhiều thêm một lý do để giết lão.
Bá!
Nghĩ đến đây, Độc Tôn lại bay vào hư không, lúc này đây ông không có nói
nhiều, trực tiếp nâng nắm tay lên lập tức đánh về phía mặt của Thiên
Khải Tôn Giả.
Rất xa, đám người Mạc Vũ chỉ nhìn đến hai tia sáng
va chạm ở không trung, sau đó nổ mạnh, lại va chạm, lại nổ mạnh………...
Lặp lại tuần hoàn như thế, động tác của hai người kia nhanh đến mức bọn
họ căn bản thấy không rõ.