Viêm cau mày, không rõ chân tướng nhìn Cố Nhược Vân.
Không phải
nhân loại đều luôn ích kỷ âm hiểm sao? Vì sao nàng phải mạo hiểm lớn cứu một thuộc hạ như vậy? Thật sự không hiểu đến cùng trong lòng nữ tử này
đang nghĩ cái gì.
Nghĩ nghĩ, Viêm lắc lắc đầu, sau đó tìm địa phương thoải mái nằm xuống, híp nửa mắt nhìn lên không khí ác liệt kia.
"Rồng?"
Cố Nhược Vân bò dậy từ trên đất, quay đầu nhìn về phía cự long màu trắng
xoay quanh ở trên bầu trời kia, chỉ thấy màu sắc của cự long kia giống
hệt Thánh Linh thạch, vảy toàn thân đều giống như thủy tinh, lộ ra ánh
sáng trắng sáng ngời, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Chỉ là, trong mắt cự long mang theo hung ác và tàn bạo, còn có loại lực lượng đủ hủy thiên diệt địa.
"Cho dù là cự long lại như thế nào?" Cố Nhược Vân nở nụ cười, hai mắt sáng
lên nhìn chằm chằm màu trắng cự long: "Vừa khéo, một trong những dược
liệu ta cứu chữa Thanh Long cần chính là mắt rồng! Tử Tà, lúc này đây,
chúng ta đến đồ long (giết rồng)!"
Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử (đi mòn gót giày không tìm thấy), không nghĩ tới Thiên Sơn
vậy mà lại có nhiều bảo bối như vậy, chẳng những đạt được rất nhiều dược liệu trân quý, hơn nữa còn chiếm được một suối nước Thánh Linh thạch
lớn như vậy, hiện tại ngay cả mắt rồng cũng có…….....
"Rống."
Cự long phát ra tiếng gầm giận dữ, nhân loại hèn mọn này vậy mà lại dám
cứu người ở dưới uy bách của mình, quả thực chính là tội đáng chết vạn
lần! Nghĩ đến đây, trong miệng của nó dần dần ngưng tụ ra một cơn gió
lốc mạnh mẽ, giống như cuồng phong quét đến, ầm ầm đánh tới phía Cố
Nhược Vân.
Gió lốc kia giống như là một con rồng, mỗi tấc đất
công kích đi qua đều không còn nguyên vẹn, trong nháy mắt, đám người Mạc Vũ trực tiếp bị uy áp cường đại của cự long đè ép thở không nổi, sắc
mặt trắng bệch.
"Một con rồng nhỏ mà thôi, cũng dám phát uy ở chỗ này."
Giờ phút này, Tử Tà rốt cục có động tác, bước chân hắn tiến tới phía trước, một cổ uy áp tương xứng với cự long bừng lên, vì thế, gió lốc công kích vốn đánh về phía đối phương kia ‘oanh’ một tiếng lập tức trôi đi ở tại
trong hư không.
Đám người Mạc Vũ rốt cục có thể thở, mồ hôi trên trán rơi xuống, kinh ngạc nhìn nam tử đứng ở trước mặt
mọi người kia.
Nam tử này không phải là sư phụ của chủ tử sao? Hắn vậy mà lại cường đại
đến trình độ như thế! Nếu so thực lực, phỏng chừng không thể kém hơn hai người Thiên Khải Tôn Giả bọn, có lẽ còn hơn một chút.
Khó trách
chủ tử sẽ cự tuyệt hai người thu đồ đệ, thì ra, là vì sư phụ của nàng
càng cường đại hơn bọn hắn, tuổi trẻ hơn, tiền đồ cũng rộng khắp hơn.
"Rống!"
Cự long tức giận rồi, thân thể khổng lồ giống như một ngọn núi lớn, hung
hăng vung về phía Tử Tà, ngay tại trong phút chốc Tử Tà tính toán ra
tay, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, mang theo lựa chọn
kiên định.
"Tử Tà, ta nói rồi, lúc này đây, là do hai người bọn
ta đến đồ long, ta không thể cái gì cũng đều ỷ lại vào ngươi, cũng không thể để tất cả mọi chuyện đều dựa vào ngươi giúp ta giải quyết, nếu
không, như thế nào ta có thể trưởng thành lên? Cho nên, để chúng ta cùng nhau đến kề vai chiến đấu, ngươi không phải là công cụ của chiến đấu
ta, mà là đồng bọn có thể cùng nhau tác chiến với ta."
Linh Thú, ở trong mắt nhân loại, trừ bỏ cả người đều là bảo vật ra, còn là một công cụ có thể dùng để ngăn cản ở khi có nguy hiểm.
Nhưng mà ở trong
lòng nàng, bọn họ là bằng hữu sóng vai cùng nhau. Cho dù thực lực Tử Tà
rất mạnh, thì tính sao, nàng không thể chờ hắn giải quyết tất cả mọi
chuyện vì nàng, nếu không nếu hôm nay Tử Tà không ở đây, có phải bọn họ
đều sẽ chết ở dưới nanh vuốt của cự long hay không?
Kia không phải là cường đại nàng hướng tới!
Viêm vốn híp nửa con ngươi sau khi nghe thấy lời này của Cố Nhược Vân bất
giác lặng lẽ mở ra, cổ quái nhìn Cố Nhược Vân, ánh mắt kia thật giống
như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng được nào đó………..