Sau khi Thi Vân nói
xong lời này, trong nháy mắt toàn bộ đại viện Hạ gia lặng ngắt như tờ,
tất cả mọi người đồng thời chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, giống
như là đang chờ đợi quyết định của nàng.
Dù sao đối phương cũng là đại tiểu thư Luyện Khí Tông, từ nhỏ đã tiếp
thu bồi dưỡng tốt nhất, cho dù Cố Nhược Vân là một thiên tài, nhưng mà,
so sánh với đại tiểu thư Luyện Khí Tông, vẫn là kém quá xa.
Nhưng mà, ở dưới ánh nhìn chăm chú khẩn trương của mọi người, Cố Nhược
Vân chậm rãi tiến lên hai bước, mặt mày bình thản, không hề bận tâm:
"Vậy nếu ngươi thua thì sao?"
Ầm!
Như kinh lôi cuồn cuộn, tất cả mọi người bởi vì lời này của Cố Nhược Vân mà ngây ngẩn cả người.
Nàng đây là có ý gì? Chẳng lẽ là tiếp nhận khiêu chiến của Thi Vân rồi?
Hơn nữa, đối phương còn có khả năng thất bại? Điều này sao có thể, phải
biết rằng ở bốn năm trước, Thi Vân đã là một cường giả Võ Vương!
Thời gian bốn năm, chỉ biết ả càng ngày càng lớn mạnh.
Thi Vân hiển nhiên cũng sửng sốt một chút bởi vì lời nói của Cố Nhược
Vân, chính là thật nhanh ả đã bình tĩnh trở lại, khẽ cười nói: "Cố cô
nương nhưng là rất có tự tin có thể đánh bại ta, Luyện Khí Tông chúng ta đều vẫn luôn yêu quý nhân tài, nếu Cố cô nương có bản lĩnh này, cho dù
chiến bại ta, ta Luyện Khí Tông cũng không truy cứu chút nào."
Ngụ ý, nếu ả thua, ả cho Cố Nhược Vân ưu việt chính là Luyện Khí Tông không truy cứu trách nhiệm của nàng.
Cho nên nghe nói như thế, Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Thi Vân cô nương,
chúng ta là so đấu bình thường, chẳng lẽ nếu ngươi thua ở dưới tay của
ta, những người kia của Luyện Khí Tông sẽ đi ra báo thù cho ngươi? Như
vậy thì, nếu ngươi thua trận đấu này, ta muốn ngươi quỳ gối nhận lỗi
trước mặt người Hạ gia! Hơn nữa nói cho người thiên hạ biết, Luyện Khí
Tông các ngươi là vô sỉ cỡ nào!"
Sắc mặt Thi Vân mạnh mẽ biến đổi, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Dũng khí của Cố cô nương thật sự làm cho ta không thể không bội phục,
nhưng mà, Luyện Khí Tông chúng ta vẫn luôn phục vụ vì mọi người trên đại lục, vô sỉ ngươi nói không biết là có ý gì, đương nhiên, nếu ta thua,
Luyện Khí Tông ta cam nguyện mặc ngươi xử trí, cho dù ngươi tùy tiện ấn
định tội danh cho Luyện Khí Tông ta, chúng ta cũng nguyện đã đánh cuộc
thì sẽ chịu nhận thua! Chỉ cần mọi người trên đại lục đều hiểu rõ Luyện
Khí Tông chúng ta chính nghĩa thản nhiên (trong sáng vô tư) là
đủ."
Cả người Thi Vân mặc bạch y như tuyết, trên khuôn mặt dịu dàng nở rộ
tươi cười kiên định mà tự tin, nếu để cho người không biết nghe được một câu nói này của ả, tất nhiên sẽ cho rằng ả là một người dám làm dám
chịu, mà Cố Nhược Vân chính là tiểu nhân ích kỷ âm hiểm.
Thật hiển nhiên, Lãnh Ngôn Phong chính là loại người này không hiểu rõ Thi Vân.
Nhìn thấy Cố Nhược Vân bức bách nữ thần trong cảm nhận của y như thế, cả người đều tức giận rồi, hàn sương bao phủ khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt
như kiếm, một chút hèn mọn đọng ở phía trên dung nhan lạnh lùng kia.
"Cố Nhược Vân, so với Thi Vân sư muội, bất kể là trên thực lực hay là
khí độ, ngươi đều kém quá xa, cả đời này ngươi cũng chỉ có thể ở sau
lưng ngưỡng vọng (ngửa mặt nhìn lên) nàng, vĩnh viễn cũng không có khả
năng đi ở bên cạnh thân thể của nàng, càng miễn bàn đánh bại nàng."
Lãnh Ngôn Phong cười lạnh một tiếng, nữ nhân này quả thực là không biết
lượng sức, chẳng những tiếp nhận khiêu chiến của Thi Vân sư muội, còn
dám khẩu xuất cuồng ngôn! Chỉ cần không phải là người mù đều có thể biết chênh lệch giữa hai người.
Từ đầu tới cuối, mặt Cố Nhược Vân không đổi sắc, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Thi Vân: "Đến đây đi."
"Cố cô nương, ta cũng không muốn chiến đấu với ngươi, chỉ là mấy năm nay ngươi trưởng thành làm cho tính cách của ngươi quá mức càn rỡ, tiếp tục như thế tất nhiên sẽ không có kết cục tốt gì, Thi Vân ta vẫn luôn yêu
quý nhân tài, không đành lòng ngươi chết non, vì vậy ta mới muốn cho
ngươi hiểu rõ, thiên tài ở trên đại lục rất nhiều, ngươi cũng không tính là cái gì."
Thi Vân bạch y phiêu phiêu, đẹp giống như tiên nữ làm cho người ta hít
thở không thông, từ đầu đến cuối trên mặt của ả vẫn lộ tươi cười nhu
hòa, giống như đối mặt với mọi người, ả đều ôn hòa dịu dàng như vậy.