"Cố Nhược Vân," Thi
Vân nhẹ nhàng cười, thân thể đứng lặng giữa không trung, bạch y bay bay, như tiên như họa: "Không thể không nói, ngươi là một nhân tài hiếm có,
đáng tiếc, ngươi tuổi còn trẻ cũng không biết tốt xấu, chẳng những không dốc sức vì đại lục, thậm chí còn làm bạn với dị tộc, lúc này đây chúng
ta cũng là vì lùng bắt ngươi mới đi tới Thiên Thành, hiện giờ Thiên
Thành gặp phải, muốn trách thì trách ngươi đi."
Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia tràn ngập trào phúng và ý lạnh:
"Thế nào? Oan uổng ta thành kẻ trộm không thành, hiện giờ lại muốn tùy
tiện xếp cho ta một cái tội danh, để tiện cho Luyện Khí Tông các ngươi
giết người giết có đạo lý? Đã muốn giết ta, vậy thì cứ ngang nhiên tới
giết! Làm gì tìm nhiều lý do như vậy, thậm chí còn kiếm cớ cho lòng tham của các ngươi!"
"Cố Nhược Vân, ngươi còn muốn già mồm át lẽ phải?" Tươi cười trên mặt
Thi Vân từng chút biến mất, hừ lạnh một tiếng: "Đây là tin tức ta điều
tra nhiều năm qua mới có được, vì hòa bình và an bình của đại lục, hôm
nay bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không thả ngươi rời đi! Huống chi,
ngươi giết nhiều người như vậy, đã sớm tội ác sâu nặng, nếu ngươi không
chết, ngày sau sẽ có rất nhiều người vô tội táng thân ở trong tay ngươi, làm cho ta thật sự không đành lòng, cho nên, ta chỉ có thể vì dân trừ
hại!"
Xôn xao!
Nói xong lời này, Thi Vân lại xẹt qua hư không, bảo kiếm màu bạc vô cùng rét lạnh xẹt qua khuôn mặt của Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân nghiêng đầu sang một bên, nguy hiểm né qua, sau đó một chưởng đánh về phía ngực của Thi Vân.
Cùng lúc đó, Thi Vân nhanh chóng ra tay, ngăn cản một chưởng đột nhiên đánh về phía mình kia.
Phanh!
Hai chưởng chạm vào nhau, đất rung núi chuyển, Cố Nhược Vân vội vàng
dùng kiếm cắm vào mặt đất, mới đứng vững thân thể của chính mình, nàng
nắm chặt bàn tay đang run, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Vân, hai mắt thanh lãnh thật sâu ngóng nhìn bạch y nữ tử phía trước.
"Cố Nhược Vân, thực lực của ngươi quá kém, căn bản không phải là đối thủ của ta! Hơn nữa, ngươi cũng không cần tìm kiếm tên tiểu thiếu gia Hạ
gia kia, sớm hay muộn Hạ gia này cũng là vật của Luyện Khí Tông ta, về
phần tiểu thiếu gia Hạ gia kia, sớm đã rơi vào trong tay Luyện Khí Tông
chúng ta, ta khuyên
ngươi ngoan ngoãn đừng chống cự, hơn nữa thừa nhận
với tất cả mọi người thanh Linh Khí này quả thật là đồ vật của Luyện Khí Tông ta, nếu không mà nói, đời này của ngươi cũng đừng nghĩ gặp lại
hắn."
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên xâm nhập vào trong linh hồn của Cố Nhược Vân, làm cho đôi mắt vốn thanh lãnh của nàng từng chút biến thành màu đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt cười yếu ớt kia của Thi Vân.
Bởi vì vừa rồi nói là linh hồn truyền âm, cho nên trừ bỏ Cố Nhược Vân ra, không có bất luận kẻ nào nghe được lời của ả.
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt thanh lệ bao phủ vẻ lạnh lùng.
"Nếu Ngọc nhi thiếu một sợi lông, chính là toàn bộ tông môn Luyện Khí Tông các ngươi đều chôn cùng cũng không đủ!"
Biểu cảm của Thi Vân rất là kinh ngạc và vô tội, thật giống như không biết Cố Nhược Vân đang nói cái gì.
Ầm!
Ở giờ khắc này, khí thế toàn thân Cố Nhược Vân không giữ lại chút nào
bạo phát ra, nàng chậm rãi nhắm đôi mắt lại, trong phút chốc đủ loại
chuyện kiếp trước giống như pha quay chậm vẽ lại ở trong đầu.
"Ngọc nhi, ta từng phát thề, đời này, ta sẽ không lại để cho đệ nhận phải bất kỳ thương tổn gì."
"Nếu có người dám động một phân một hào của đệ, ta tất làm cho bọn họ dùng sinh mệnh toàn tộc chôn cùng đệ!"
Bỗng nhiên, nàng mở đôi mắt, hai mắt tràn đầy sát khí quấn quanh ở trên
người Thi Vân, chậm rãi mở miệng: "Thi Vân, ngươi phạm sai lầm lớn nhất
chính là dùng Ngọc nhi uy hiếp ta! Ngươi nói Luyện Khí Tông các ngươi
bắt đi Ngọc nhi, vậy….... Ta sẽ giết mọi người các ngươi để cứu hắn ra!"